TRUYỆN TRẦU CAU
Kịch dân gian
NHÂN VẬT
XUÂN HOA - Cô gái đẹp làng Hạ, 17
tuổi
CAO TÂN - Anh
CAO LANG - Em
Họ là cặp song sinh, 19 tuổi
BÀ CAO - Mẹ hai anh em họ Cao, 40 tuổi
TRƯƠNG ĐỖ - Người hàng xóm đố kỵ, 28 tuổi
VỢ ĐỖ - 26 tuổi
SỬU - Cháu gọi Trương Đỗ
bằng chú ruột, 16 tuổi
XOAN - Cô gái xinh đẹp làng
Khúc Sơn, 18 tuổi
SƯ CỤ
chùa Khúc Sơn - 55 tuổi
TIỂU NGỌ - chú tiểu Chùa Khúc Sơn
Một số dân làng.
Câu chuyện xảy ra thời cổ
xưa
PHẦN THỨ NHẤT
TỰ MỘ
(Cảnh phụ ngoài màn)
Tiếng chiêng trống ngày hội vang động như thúc
gọi. Dân làng hối hả kéo nhau đi về phía tiếng chiêng trống, họ đều mặc quần áo
đẹp ngày hội. Họ đi khuất thì một tốp con gái như bầy chim ùa đến. Đột nhiên một
cô níu bạn lại.
CÔ GÁI I. Chầm chậm, chúng mày ơi. Đợi con Xuân
Hoa
đã. (Gọi lại phía sau.) Xuân Hoa ! Ới, Xuân Hoa ! (Gào to.) Nhanh chân lên chứ !
CÔ GÁI II. Nó khắc đuổi kịp. Ta lên
đền nhanh kéo tan
mất
trò hát đối đấy. (Kéo Cô gái I rồi
cùng cả bọn ríu rít ra khuất.)
XUÂN HOA (chạy đến, vừa chạy vừa gọi). Đợi tao
với,
chúng mày ơi !
[Bỗng một người đàn ông trạc 30 tuổi, khá dị dạng, mắt ốc nhồi, chân hơi
thọt tập tễnh chạy đến, vượt lên phía trước rồi đứng lại, chắn đường Xuân Hoa.
Đấy là Trương Đỗ.]
TRƯƠNG ĐỖ (nhăn nhở). Đứng lại
tôi hỏi, cô tên gì ?
[Xuân Hoa sợ hãi nhìn người lạ, lúng túng chưa biết trả lời ra sao thì có
tiếng đám bạn đi trước gọi: "Xuân Hoa! Nhanh chân lên !"]
Hì - hì ! Thì ra cô tên là Xuân Hoa ?
XUÂN HOA (khó chịu). Anh tránh
ra cho tôi đi nhờ.
TRƯƠNG ĐỖ (vẫn cái cười nhăn nhở).
Khoan đã. Cô
người
làng nào ?
XUÂN HOA (càng khó chịu). Ô hay, anh có tránh ra
cho tôi lên với chị em không nào ?
TRƯƠNG ĐỖ (cười khả ố). Nhưng
sao tôi hỏi cô
không trả lời ? Khinh người thế ?
XUÂN HOA (miễn cưỡng). Tôi
người làng Hạ. Bây giờ
thì anh để tôi đi chứ ?
TRƯƠNG ĐỖ. Hì - hì ! Được rồi, cô
khắc được lên chỗ
chị
em. (Nhìn chằm chằm vào mặt Xuân Hoa.) Chà, con gái làng Hạ có người
xinh đẹp thế này kia à ?
[Tiếng đám con gái đi trước
lại vọng đến: "Xuân Hoa ! Xuân Hoa!".]
XUÂN HOA. Anh làm ơn tránh ra cho
tôi đi.
TRƯƠNG ĐỖ (cười khả ố). Hì - hì. Biết cô ở làng Hạ.
Thế
là đủ rồi. Hì - hì. Bây giờ mời cô đi. (Tránh ra, nhường chỗ cho Xuân Hoa.)
[Xuân Hoa vội vã chạy đuổi theo đám bạn. Trương Đỗ nhìn theo vẻ thèm
thuồng, rồi đi tiếp.
Hai cô bạn gái quay trở lại đón Xuân Hoa.]
CÔ GÁI I (nhìn theo Trương Đỗ vừa đi
khuất). Ai thế ?
XUÂN HOA. Tao không biết ! Sao có
người trơ trẽn
đến thế ! Chẳng quen thuộc gì cũng
chặn lại hỏi.
CÔ GÁI II. Tại mày đẹp mà lại ! Anh
ta có chặn đường
chúng
tao đâu ? (Nhìn Xuân Hoa.) Mà hôm nay mày đẹp thật đấy, Xuân Hoa ạ.
XUÂN HOA. Thôi đi ! Đẹp thì làm cái
gì ? Chỉ lắm tội
vạ.
Với lại ai cũng bảo tao đẹp nhưng sao tao chẳng thấy tao đẹp tí nào. Tao thấy
cái Sợi, cái Toàn còn đẹp hơn tao, cả hai chúng mày nữa. Chúng mày có thua tao
điểm nào đâu ?
CÔ GÁI I. Thua nhiều chứ. Chẳng thế,
bọn con trai
toàn
nhìn mày thôi. Nhưng cái anh lúc nãy người làng nào nhỉ ?
XUÂN HOA. Đã bảo tao không quen mà lị.
CÔ GÁI II. Thôi, rảo bước lên kẻo
chúng nó đợi.
[Họ ra khuất.]
CẢNH 1
Màn mở, hiện ra bãi rộng trước cửa đền thờ Hoa
Nương Thần Nữ. Đền xây trên lưng chừng một ngọn đồi thuộc vùng trung du. Nhiều
cây cối cao và um tùm. Phía trước cửa đền là bốn cây đại to, hoa nở trắng muốt.
Khắp mọi chỗ đều cắm những ngọn sào dài, treo
cờ đuôi nheo sặc sỡ. Một lá cờ hình chữ nhật lớn màu đỏ đề bốn chữ Hán
"Hoa Nương Thần Nữ" bằng mực đen.
Tiếng chiêng trống bây giờ đinh tai nhức óc.
Nhiều tốp trai gái đứng trò chuyện, vui chơi náo nhiệt. Mấy ông quan viên khăn
xếp áo the màu lam đi ngang qua, dáng vẻ trịnh trọng, theo sau là đám đông dân
làng.
Một cụ già áo đỏ, tóc bạc trắng như cước,
phương phi phúc hậu, tươi cười đi đến. Thấy cụ già các tốp nam nữ mừng rỡ chạy lại, xúm xít xung
quanh.
MỘT CÔ GÁI. Cụ ngồi xuống đây ! Bói
cho chúng
cháu mỗi đứa một quẻ.
CỤ GIÀ (ngồi xuống, đặt cái
tráp trước mặt, giở cuốn
sách
cũ nát ra, dùng móng tay để rất dài thận trọng lật từng tờ).
Các cháu rút thẻ đi ! Cháu kia, đưa thẻ lão xem !
CÔ GÁI I (đưa thẻ cho cụ già).
Ôi, cháu hồi hộp quá.
Hậu vận cháu thế nào, thưa cụ ?
CỤ GIÀ (xem thẻ rồi mở sách,
lấy móng tay dài thận
trọng lật từng tờ, đọc).
"Thọ
vượt hơn người
Bạc
tiền không thiếu
Duyên
đẹp phận xinh
Thập
nhị chi tử".
CÔ GÁI I. Thế nghĩa là gì, thưa cụ ?
CỤ GIÀ. Quẻ của cháu tốt lắm, tốt
lắm !
CÔ GÁI I (sung sướng). Thật ạ, thưa cụ ? Cụ đọc lại
cháu nghe với.
CÔ GÁI II. Bốn câu dễ nhớ thế mà mày
còn phải hỏi
lại.
Để tao đọc cho mà nghe :
"Thọ vượt hơn người
Bạc tiền không thiếu
Duyên đẹp phận xinh
Thập nhị chi tử".
CÔ GÁI III. Nhất mày rồi đấy !
CÔ GÁI I. Nghĩa là gì, tao chẳng
hiểu gì cả.
CÔ GÁI III. Nghĩa là số mày vừa giàu
sang, vừa sống
lâu, chồng xinh trai, lắm con lắm cái
nữa.
CÔ GÁI II. Mười hai đứa kia đấy !
CÔ GÁI I (nhăn mặt). Lắm thế
? Mà toàn con trai cả
hay
sao, thưa cụ ? Trời bắt cháu đẻ những mười hai đứa mà không cho đứa con gái nào
đỡ đần ư, thưa cụ ?
CỤ GIÀ. Tử là con, mười hai là cả
trai lẫn gái.
CÔ GÁI I. Nhưng nhiều thế, cháu lấy
đâu mà nuôi cho
xuể ?
CÔ GÁI II. Trời sinh voi, trời sinh cỏ, không
phải lo.
Cứ lắm con
là sướng rồi. Tha hồ mà sai. "Thằng cu lớn, a... đi cầy ! Thằng cu bé ư ? Chăn
trâu. Thằng cu nhỡ ? Xay lúa. Con đĩ lớn ? Băm bèo. Con đĩ bé ? Sàng gạo..."
Chao ơi, tao mà có ngần ấy đứa thì suốt ngày tao ngủ khì cho nó sướng. Có đến
năm chục đứa tao cũng nuôi được tất.
CÔ GÁI III. À nhưng thưa cụ, mười hai
đứa ấy là của
một ông hay mấy ông đấy ạ ?
CÔ GÁI I (đấm vai bạn thình
thịch). Nỡm !
CÔ GÁI III. Tao phải hỏi chứ. Nếu cả
mười hai đứa
của
cùng một ông thì thôi, chứ nếu của mấy ông thì con ông nào, bắt ông ấy phải
nuôi.
[Tất cả cười vang. Xuân Hoa đi đến. Mọi người quay cả lại nhìn. Cụ già
sửng sốt trước sắc đẹp của Xuân Hoa.]
CỤ GIÀ. Cô kia, muốn nghe hậu vận
phải không, vào
đây rút thẻ.
XUÂN HOA (thấy mọi người nhìn
mình, xấu hổ). Thưa
cụ, không ạ ! (Chạy đi mất.)
[Cao Lang đi đến. Chàng nhìn quanh, chợt thấy bóng Xuân Hoa ở phía xa bèn
đi nhanh về phía ấy. Cao Lang kéo Xuân Hoa ra một góc vắng vẻ, sau một lùm cây
lớn cùng ngồi xuống.]
XUÂN HOA. Buông tay em ra, Cao Lang
! Người ta
nhìn thấy thì sao ?
CAO LANG. Không ai nhìn thấy đâu. (Ôm
chặt người
yêu.)
Ôi, suốt cả tháng nay, anh mỏi mắt trông cho đến ngày hội Hoa Nương để được gặp
em.
XUÂN HOA (gỡ ra). Yên ! Nghe
em nói đã, Cao Lang !
Em phải về thôi.
CAO LANG (ngạc nhiên). Tại
sao ? Đi xem hội mà vừa
mới đến đã đòi về là thế nào ?
XUÂN HOA. Em sợ lắm.
CAO LANG. Sợ gì ?
XUÂN HOA. Từ lúc em ra khỏi nhà đến
giờ, bao nhiêu
người nhìn em.
CAO LANG (cười). Thấy con gái
đẹp thì người ta nhìn,
có gì lạ ?
XUÂN HOA. Nhưng có những người nhìn em thế nào
ấy.
CAO LANG (cười). Ôi, Xuân Hoa của anh nhát quá !
Không có gì phải sợ đâu !
XUÂN HOA. Lúc nãy có một anh, em
chẳng quen biết
gì,
vậy mà níu em lại, thái độ rất thô lỗ, hỏi tên em rồi hỏi em ở làng nào, khiến
em sợ quá. Không ! Em không ở lại xem hội nữa đâu. Em về đây. (Đứng lên, sửa
lại áo quần xộc xệch.)
CAO LANG. Thôi được, nếu vậy anh đưa em về.
XUÂN HOA. Không được ! Nhỡ ai nhìn
thấy thì sao ?
Anh
thưa với mẹ nhờ người sang nói với cha mẹ em nhanh lên, kẻo em có linh cảm tình
duyên giữa chúng ta trắc trở đấy.
CAO LANG. Được, anh về thưa với mẹ
ngay, để cuối
năm, gặt hái xong là cưới.
XUÂN HOA. Cưới thì chưa vội, cái
chính là hai gia
đình
có lời với nhau. Khi ấy em mới có thể đi cùng với anh mà không sợ ai nói gì.
Còn bây giờ em về một mình. (Đột nhiên hốt hoảng nhìn ra ngoài.) Ôi, cái
nhà anh lúc nãy lại đến kìa !
CAO LANG. Ai? (Nhìn theo hướng
Xuân Hoa nhìn.) À,
người
làng anh đấy mà. Tên anh ta là Trương Đỗ. Anh ta thì bao giờ thấy con gái có nhan
sắc mà chẳng có cái nhìn kiểu ấy. Người trơ trẽn có tiếng đấy.
[Trương Đỗ vào.]
TRƯƠNG ĐỖ. Cậu Cao Lang cũng đi xem hội đấy à ?
Thì
ra cậu đã quen cô Xuân Hoa rồi ư ? Hì-hì ! Cô Xuân Hoa này, cậu Cao Lang đây là
láng giềng của tôi đấy. Hì-hì ! Nhà bà Cao, tức mẹ cậu ấy, cách nhà tôi có mỗi
cái hàng rào giâm bụt. Suốt ngày nhìn thấy nhau. Giỗ Tết gì cũng mời nhau sang
ăn cỗ. Hì-hì ! Cậu Cao Lang ! Thế bao giờ cho tôi uống rượu đấy ?
CAO LANG (hơi khó chịu). Cuối
năm.
XUÂN HOA. Em xin phép hai anh... (Định
đi.)
TRƯƠNG ĐỖ. Ấy, hai người cứ ngồi tình
tự. Chỗ này
kín
đáo, tốt đấy. Tôi đi bây giờ ấy mà. À, năm nay các cụ đã chọn ai làm Hoa Nương
chưa nhỉ ?
CAO LANG. Chưa. Lát nữa các cụ đến đông đủ mới
chọn.
TRƯƠNG ĐỖ (ba hoa).
Chà Xuân Hoa - Hoa Nương !
Hai
cái tên nghe hao hao giống nhau. Cô Xuân Hoa làng Hạ cũng tên là
"Hoa". Mà Hoa Nương Thần Nữ thờ trên đền kia cũng là "Hoa":
trùng hợp thế nào đây ? Mà cả hai cùng đẹp. Ngày xưa Hoa Nương bước ra xem hội
vật, các đô bàng hoàng mê mẩn không vật được nữa, thế là vỡ hội vật. Ngày nay
cô Xuân Hoa làng Hạ cũng làm khối cậu trai ngơ ngẩn đấy.
TIẾNG LOA. Loa ! Loa ! Loa ! Các cụ
đã đến đông đủ,
mời
những cô gái nào tuổi tròn 17 vào trong đền dự thi chọn người đóng làm Hoa
Nương thần nữ năm nay. Loa ! Loa ! Loa ! Mời những cô gái nào tuổi tròn 17 vào trong đền...
XUÂN HOA (hốt hoảng). Chết,
em phải về ngay, kẻo
chúng nó kéo vào đấy mất.
[Tiếng các cô gái gọi "Xuân Hoa! Xuân Hoa! Mày đâu rồi? " Liền
sau đấy các cô gái ùa đến.]
CÔ GÁI I. Thì ra mày ở đây! Ta vào
đi Hoa !
CÔ GÁI II. Vào đi, Hoa. Loa vừa gọi những đứa nào
tròn 17 tuổi...
XUÂN HOA. Tao không dự thi đâu.
CÔ GÁI I. Tại sao ?
XUÂN HOA. Phải ngồi trên kiệu, mọi người nhòm cả
vào, ngượng
lắm. Không, tao không dự thí đâu !
CÔ GÁI III (giọng mỉa mai). Mày nghĩ mày sẽ được
chọn
làm Hoa Nương hả ? Mày nghĩ mày đẹp nhất đấy hẳn ? Chưa chắc đâu, em ơi ! (Hát)
"Em
tưởng em đẹp em giòn.
Thế
gian còn ối người giòn hơn em!"
(Bĩu môi.) Đừng vội hợm hĩnh thế, em ơi
!
XUÂN HOA. Mày hiểu sai ý tao rồi. Tao
đâu dám cho
tao hơn được ai...
CÔ GÁI III. Thế thì sợ cái gì ? Đóng
vai Hoa Nương
chưa
đến lượt mày đâu mà lo. Thôi, ta vào kẻo muộn, bắt các cụ chờ.
[Xuân Hoa miễn cưỡng ra cùng các bạn.]
TRƯƠNG ĐỖ (nhìn theo đám con gái,
rồi quay sang
nói
với Cao Lang). Phục cậu đấy. Kiếm được cô gái xinh quá. Mà
cậu làm thế nào tán tỉnh được cô ta đấy ? (Không thấy Cao Lang trả lời, bỗng
đổi giọng, giận dữ nói.) Cậu khinh tôi, hả Cao Lang ?
CAO LANG (giật mình, vội vã đáp).
Ôi, anh bảo gì ?
TRƯƠNG ĐỖ. Tôi hỏi cậu không thèm trả
lời. Cậu
khinh tôi vừa vừa chứ !
CAO LANG (cau mặt). Tôi đãng
trí không nghe thấy
câu
anh hỏi. Nhưng sao mới thế anh đã gây sự với tôi ? Tôi không khinh ai bao giờ.
Mà thôi, xin lỗi anh, tôi phải vào trong kia. Chào anh ! (Ra theo hướng các
cô gái ban nãy.)
TRƯƠNG ĐỖ (nhìn theo giận dữ).
Mẹ kiếp ! Ông Trời
chúa
bất công. Cùng sinh ra làm người, cùng là thằng đàn ông mà sao nó sướng thế ?
Vớ được con bé đẹp như tiên nga giáng trần, da trắng như trứng gà bóc, miệng cười
như hoa hải đường ngay tết. Nhìn con bé mà mình nhỏ dãi. Giá được véo cái má
lúm đồng tiền của nó một cái, mình cũng đủ sướng rơn người. Vậy mà cái thằng
Cao Lang đáng ghét kia lúc nãy ôm chặt con bé vào lòng ! Chao ôi, da thịt con
Xuân Hoa kia chắc phải thơm tho lắm. Ta thèm mà không được thì thằng nào vớ
được ta phải phá. Không thể để cái thằng hàng xóm kia hưởng mọi sung sướng trên
đời, trong khi mình ở ngay sát nách lại chẳng được hưởng cái gì hết ! Cứ nghĩ
đến cái cảnh thằng ấy ôm con bé lúc nãy là mình đã lộn ruột rồi.
[Cao Tân rón rén bước vào. Anh giống Cao Lang như hai giọt nước.]
CAO TÂN (thì thầm). Anh Đỗ !
Anh thấy em tôi đâu
không ?
TRƯƠNG ĐỖ. Cao Tân đấy à ? Cậu vừa
bảo gì ?
CAO TÂN. Anh có thấy thằng Cao Lang
đâu không ?
TRƯƠNG ĐỖ. Cậu ấy vừa đứng đây với
tôi xong !
(Nhìn
ra.) Kia kìa ! Cao Lang kia
kìa, chắc xem trong đền các cụ đang chọn cô gái đẹp nhất làm Hoa Nương năm nay.
CAO TÂN. Anh làm ơn giúp tôi, ra
bảo nó lại đây tôi
hỏi cái này.
TRƯƠNG
ĐỖ (ngạc nhiên). Sao cậu không ra mà hỏi ?
Ngại cái gì ? (Nhìn bộ quần áo nâu, vá
chằng vá đụp trên người Cao Tân, y chợt hiểu). Hì-hì ? Thì ra cậu ngại bộ
quần áo ! Nhưng đi xem hội mà sao không mặc tươm tất một chút ?
CAO TÂN. Tính tôi không ham hội hè.
(Cười như nhận
lỗi.) Với lại hai anh em chỉ có mỗi cái áo lành,
tôi nhường nó. Anh Đỗ, anh làm ơn...
[Đỗ chạy ra rồi vào cùng với Cao Lang.]
CAO LANG. Có chuyện gì đấy, anh Cao
Tân ? Anh
cũng muốn đi xem hội à ?
CAO TÂN. Không. Chỉ định hỏi em cất
cái cuốc mới
mua
phiên chợ vừa rồi ở đâu ? Anh tìm mãi không thấy.
CAO LANG. Anh định làm gì à ?
CAO TÂN. Đắp mấy luống khoai cho nó
xong.
CAO LANG. Sao anh bảo để mai hai anh
em cùng làm?
CAO TÂN. Có vẻ trời muốn mưa. Anh ở
nhà chẳng có
việc gì cũng buồn.
CAO LANG. Em để ở... Mà thôi, để em
làm cho. Nhân
tiện
đã ra đến đây, anh ở lại xem hội luôn thể. (Cởi áo.)
CAO TÂN. Không, em cứ xem. Còn rước
kiệu Hoa
Nương Thần Nữ kia mà.
CAO LANG. Em xem từ sáng thế đủ rồi.
Bây giờ đến
lượt
anh. May mà anh ra chứ không em áy náy mãi, tiếc cho anh không được xem hội.
[Hai anh em đổi áo cho nhau. Cao Lang chạy đi. Bây giờ Cao Tân giống hệt
người em sinh đôi.]
TRƯƠNG ĐỖ. Thế là đúng. Có mỗi chiếc áo lành, mỗi
người
hưởng... nửa ngày. Ôi, cậu Cao Tân bây giờ y hệt cậu Cao Lang. (Bỗng nẩy ra
ý nghĩ hiểm độc.) Cậu mà không ra thật tiếc. Hội năm nay vỡ tổ đâu ra lắm
con gái đẹp đến thế. Mỗi đứa một vẻ. Tôi đã nhắm một cô, định giới thiệu với
cậu. Cô này vừa xinh đẹp, vừa nết na.
CAO TÂN. Cần hiền lành phúc hậu là
được.
TRƯƠNG ĐỖ (cười). Nhưng đẹp vẫn hơn chứ. Cậu mặt
mũi
sáng sủa thế kia, tội gì lấy vợ xấu. Cô này người làng Hạ...
TIẾNG LOA. Đám rước bắt đầu. Dân
chúng tránh ra
lấy đường cho kiệu Hoa Nương Thần Nữ !
[Kiệu từ trong đền ra, do bốn cô mặc y phục nữ tướng khiêng. Theo sau là
các chức sắc và quan viên, rồi đến dân chúng lũ lượt đi theo.
Trên kiệu, Xuân Hoa trong bộ y
phục Nữ thần, đánh phấn bôi son ngồi oai vệ. Người đứng hai bên đường cung kính
cúi đầu chắp tay vái lia lịa miệng lẩm nhẩm khấn gì đấy.
Trương Đỗ và Cao Tân đứng nép bên vệ đường xem. Cao Tân như bị cô gái
ngồi trên kiệu thu hết hồn vía. Anh ngây người ra nhìn. Ngồi trên kiệu,
Xuân Hoa nét mặt nghiêm nghị và hơi buồn. Đột nhiên cô nhìn thấy Cao Tân, lầm
tưởng là Cao Lang, bèn nhoẻn miệng nở nụ cười tươi. Sau đấy, chợt nhớ ra đang
đóng vai Hoa Nương Thần Nữ, cô vội nghiêm nét mặt lại. Từng đàn sáo kèn trống
vang động.
Lúc đám rước đi qua, Cao Tân định
chạy theo, nhưng Trương Đỗ níu lại.]
TRƯƠNG ĐỖ. Cậu thấy thế nào ?
CAO TÂN. Anh hỏi gì tôi chưa hiểu.
TRƯƠNG ĐỖ. Cô ấy có được không ?
CAO TÂN. Cô nào ?
TRƯƠNG ĐỖ. Cô ngồi trên kiệu ấy. Đóng
vai Hoa
Nương
Thần Nữ năm nay ấy. Tôi định giới thiệu cho cậu.
CAO TÂN. Cô ấy xinh đẹp thế đời nào
chịu lấy tôi.
TRƯƠNG ĐỖ. Cậu không thấy lúc nãy
nhìn thấy cậu,
cô
ấy nhoẻn miệng cười đấy ư ? Tôi hỏi kỹ rồi. Cô ấy chưa có đám nào. Gia đình
hiền lành tử tế. Chà, nếu thành thì đúng là ông Trời xe duyên. Gia đình ấy tôi
quen khá thân. Tôi sẽ làm mối cho cậu.
CAO TÂN. Ôi, được thế thì còn gì
bằng. Tôi sẽ biết ơn
anh suốt đời. Vậy là anh không còn giận tôi
nữa ?
TRƯƠNG ĐỖ. Giận chuyện gì ?
CAO TÂN. Hôm nọ tôi lỡ nói anh...
TRƯƠNG ĐỖ (cười). Chuyện vặt
ấy mà ! Tôi đâu có
tính
để bụng. Hàng xóm láng giềng với nhau, tránh sao khỏi những lúc này nọ. Bát đĩa
còn có khi xô, khi vỡ...
CAO TÂN (thật thà). Ôi, anh
nghĩ rộng được như thế
thật
đáng quý. (Còn hồ nghi.) Nhưng vừa rồi cô ấy cười là cười với tôi đấy à
?
TRƯƠNG ĐỖ. Chứ còn với ai nữa ?
CAO TÂN. Không phải đâu, cô ấy tình
cờ cười thế thôi.
Chứ cô ấy có biết tôi là ai đâu ?
TRƯƠNG ĐỖ. Đúng là cô ấy chưa biết
cậu, nhưng tôi
đoán,
cô ấy thấy khuôn mặt cậu dễ mến. Mà không chừng cô ấy biết cậu đấy. Bởi gia
đình họ Cao nổi tiếng khắp vùng là sống hòa thuận. Có thể cô ấy đã nghe đồn về gia
đình cậu. Nếu đúng như thế thật thì công việc mối manh của tôi sẽ dễ vô cùng. (Sau một chút.) Cao Tân này, đận này tôi
giúp cậu, đận khác cậu lại giúp tôi. Hàng xóm láng giềng, đi đâu mà thiệt. (Nhìn
ra.) Ôi, đám rước đi xa quá rồi. Ta đuổi theo đi. Cậu về thưa với bà đi
nhé, có gì cho tôi biết.
[Họ chạy đi.]
CẢNH 2
Nhà bà Cao.
Mái tranh. Gọn gàng. Mấy cây ổi và chum hứng
nước mưa dưới gốc cau. Mẹ Cao ngồi sàng gạo trên thềm. Cao Lang xách cuốc về,
vẻ mặt tươi tỉnh.
CAO LANG. Mẹ vào nằm nghỉ đi. Trông
mẹ còn yếu
lắm.
BÀ CAO. Anh mày đâu ?
CAO LANG. Con cày gần xong, còn mỗi
ba đường.
Anh
Cao Tân bảo con để anh làm nốt, con về sắc thuốc cho mẹ. (Cất cuốc.) Mẹ
vào nằm nghỉ đi. Nhà hết gạo đâu mà mẹ vội vã thế ?
BÀ CAO. Còn mỗi mấy đấu.
CAO LANG. Mẹ bỏ đấy, đứng lên ngay ! Chúng con
lớn cả rồi, mẹ còn phải vất vả làm gì ?
BÀ CAO (cười). Bao giờ hai đứa mày lấy vợ, có hai
đứa con dâu đỡ đần tao sẽ không làm gì nữa.
CAO LANG (ngồi xuống, quàng tay
ôm mẹ cười âu
yếm). Mẹ ơi, hôm nay con mới thưa
với mẹ. Con tìm được một cô đúng như con mong ước. Hôm nào mẹ sang nói với gia
đình người ta nhé !
BÀ CAO. Được rồi. Cứ lo xong cho
thằng anh mày đã,
rồi đến mày sau.
CAO LANG. Là con kể mẹ nghe, chứ
phải vội vã gì
đâu ?
BÀ CAO. Không vội nhưng cũng không
thể nhẩn nha.
Các cụ có câu, cưới vợ thì cưới liền tay.
CAO LANG (tin tưởng). Cô này
thì không xảy ra
chuyện ấy được. Mà nếu có xảy ra như thế
thì...
BÀ CAO (nhìn con âu yếm).
Thì anh làm thế nào ?
CAO LANG. Thì con tìm cô khác. Trên
đời này thiếu gì
con gái .
BÀ CAO. Chỉ sợ lúc ấy anh lại
không nghĩ được như
thế.
CAO LANG. Với lại con nói thế, chứ
thật ra, con không
thể
yêu được cô gái nào khác. Từ ngày quen cô này, con thấy mọi cô khác đều nhạt
nhẽo. Không lấy được cô này, con ở vậy suốt đời.
BÀ CAO (cười). Mẹ tính
tháng sau lo cho thằng anh
mày,
rồi cuối năm lo cho mày. Chỉ từ nay đến Tết là mẹ rảnh rang.
CAO LANG. Cuối năm thôi ạ, mẹ ? Ôi,
con nóng lòng
được
chung sống với cô ấy, thế mà bây giờ nghe mẹ nói cuối năm cưới con lại đâm
hoảng. (Ôm mẹ âu yếm.) Buồn cười, mẹ nhỉ ?
BÀ CAO (cười). Mới ngày nào
mẹ đi chợ còn đứng chờ
ở
cổng vòi quà. Hôm nào không có gì là phụng phà phụng phịu. Vậy mà bây giờ khôn
lớn thế này. (Lau nước mắt.) Bố mày không còn sống để nhìn thấy con cái
trưởng thành...
CAO LANG. Mẹ lại thế rồi. (Lảng
chuyện.) Cô này con
tin
mẹ nhìn thấy là ưng ngay. Được cả người lẫn nết. Mẹ khó tính đến mấy cũng không
chê nổi.
BÀ CAO. Ôi dào ! Tao sống được bao
năm nữa mà lo.
Thôi,
tránh ra cho mẹ cất thúng gạo. Lớn thế, cuối năm lấy vợ rồi mà còn làm nũng mẹ.
CAO LANG (đỡ thúng gạo). Mẹ
vào đi, để con cất cho.
(Bưng thúng gạo vào nhà.)
[Bà Cao vào theo. Cao Tân vác cày về, vui vẻ phấn chấn, ngồi xuống thềm
rót nước trong ấm đất ra uống. Cao Lang trong nhà ra.]
CAO LANG. Anh mệt lắm không ?
CAO TÂN. Thửa ruộng chú cầy gần
xong, anh đi có ba
đường, mùi mẫn gì !
CAO LANG (đem cầy cất). Mẹ
sắp cưới vợ cho anh
đấy.
CAO TÂN. Ừ, năm nay mẹ yếu rồi, cần
có con dâu về
đỡ đần.
CAO LANG. Mẹ nhắm cho anh nơi nào
đấy ?
CAO TÂN. Mẹ chưa kể với chú à ? Cô
Xuân Hoa bên
làng Hạ ấy.
CAO LANG (giật mình). Xuân
Hoa ? Có phải cái cô
được
chọn làm Hoa Nương Thần Nữ trong ngày hội vừa rồi không ? Đúng cô ấy không ?
CAO TÂN. Sao ? Chú ngạc nhiên lắm à
?
CAO LANG. Nhưng...
CAO TÂN. Cô ấy làm sao ? Chú nghe
thấy người ta nói
gì về cô ấy à ?
CAO LANG. Không phải thế. Nhưng...
Anh quen cô ấy
từ bao giờ ?
CAO TÂN. Mới thôi. Hôm đi xem hội
ấy. Mới thoạt
nhìn
thấy cô ấy, anh đã mê mẩn cả người. Sao có cô gái xinh đẹp và phúc hậu đến thế
!
CAO LANG (vẫn còn bàng hoàng).
Nhưng...
CAO TÂN. Chú làm sao thế ? Chú cũng biết cô ấy à ?
Có chuyện gì đấy ? Cô ấy làm sao ?
CAO LANG. Anh nói đúng, cô ấy xinh
đẹp và tốt nết
lắm,
ai cũng ca ngợi. Nếu anh yêu cô ấy thì... cũng tốt thôi. Nhưng liệu cô ấy có
ưng không ?
CAO TÂN. Mẹ đã nhờ người dạm hỏi.
Bên ấy bằng
lòng.
CAO LANG. Cả Xuân Hoa ?
CAO TÂN. Cả cô ấy nữa. Nhưng chú
làm sao thế ?
CAO LANG. Không. Có con gì bay vào
mắt em.
CAO TÂN. Để anh thổi cho. (Định
đến gần.)
CAO LANG. Nó ra rồi. (Sau một chút.) Em tưởng cô ấy
đã có nơi rồi.
CAO TÂN. Chú nghe nói thế à ? Không
phải đâu. Chắc
có
ai nhắm nhưng cô ấy không bằng lòng. Chú Cao Lang ạ, gia đình nhà mình đứng
đắn, hoà thuận. Nghe anh Đỗ kể lại, ông bà Đồ bên ấy nghe nói con trai bà Cao
là bằng lòng ngay.
CAO LANG (giật mình). Anh Đỗ
nào ? Không phải anh
Trương Đỗ bên kia bờ rào chứ ?
CAO TÂN : Chính anh ấy. Anh ấy
nhận lời sang dạm
thử với bên nhà gái.
CAO LANG : Mẹ nhờ anh ấy à ?
CAO TÂN : Tự anh ấy sang gợi ý với
mẹ .
CAO LANG : Sao anh ta sốt sắng thế
nhỉ ? Nhưng em
hỏi thật, anh yêu cô Xuân Hoa ấy lắm à ?
CAO TÂN (cười) : Tất nhiên
rồi. Sao hôm nay chú hỏi
anh
lắm câu lạ thế, làm như chuyện cô Xuân Hoa bằng lòng lấy anh là điều khó tin
lắm hay sao ? Do họ biết tiếng nhà mình, có vậy thôi. Nhưng anh vào xem mẹ thế
nào đã. (Ra.)
CAO LANG (còn lại một mình).
Sao trời đất tối sầm cả
thế
này ? Xuân Hoa nhận lời với người khác ! Sao lại có chuyện ấy được ? Mới hôm
hội, cô ấy còn giục ta thưa với mẹ nhờ người sang làm mối... Hay là hôm ấy ta đã
làm gì để nàng giận ? Và sau đấy lại thêm đứa bạn gái nào khích bác điều gì,
hoặc có cô nào gièm pha, khiến nàng nhận lời lấy anh Cao Tân để trả thù ta ?
Nhưng Xuân Hoa đâu phải loại người khi giận có thể độc ác đến thế ? Vậy thì do
đâu ? (Sau một chút, bỗng loé sáng.) Thôi đúng rồi, nàng tưởng mẹ ta hỏi
cho ta, không biết là hỏi cho anh Cao Tân ! Nhưng sao mẹ không nói rõ là hỏi
cho đứa con nào ? Mà không phải. Lúc nãy anh Cao Tân bảo Trương Đỗ gợi ý với mẹ
rồi nhận sang mai mối. Đúng rồi, thằng cha hàng xóm này xỏ ta. Hắn vẫn thù ta
từ hôm hắn lén bỏ lá trúc đào vào chậu cám định giết con lợn nái nhà mình, mình
bắt quả tang. Đúng rồi, chính Trương Đỗ mưu hại ta ! Ta phải làm cho ra nhẽ mới
được! (Lao chạy qua bờ ra sang nhà Trương Đỗ bên cạnh.)
CẢNH 3
Nhà Trương Đỗ lụp sụp, bừa bãi khác hẳn nhà bà
Cao sạch sẽ, ngăn nắp.Vợ Trương Đỗ ngồi băm bèo ngoài sân. Chị ta béo tròn, da
đen giòn.
CAO LANG (chạy
vào) : Chị Đỗ ! Anh ấy đâu ?
VỢ ĐỖ (mừng rỡ) : Cậu Cao
Lang ! Có việc gì thế ?
CAO LANG : Tôi cần gặp anh Đỗ ! Đi
vắng à ?
VỢ ĐỖ :
Đang ngủ, đã dậy
đâu ? Đánh xóc đĩa
suốt
đêm,
sáng bạch mới về, thế là lăn ra ngủ. Việc cần lắm không, để tôi vào gọi ?
CAO LANG : Cần. Chị vào gọi giùm.
VỢ ĐỖ : Mà mặt trời sắp
đứng bóng rồi còn gì ! (Chạy
vào
nhà.)
[Trương Đỗ ra, còn ngái ngủ.]
CAO LANG : Anh Đỗ ! Sao anh
dám làm cái trò khốn
nạn thế, hả ?
TRƯƠNG ĐỖ : Ô hay! Sao mới bảnh mắt đã sang sinh
sự
thế ? Có gì thì bình tĩnh mà nói chứ. Tôi làm gì cậu nào ?
CAO LANG : Tại sao anh... (Uất ức
quá, nghẹn không
nói được.)
TRƯƠNG
ĐỖ : Thôi,
tôi hiểu rồi ! Chuyện
cô Xuân
Hoa
bên làng Hạ chứ gì ? Thì anh cậu với mẹ cậu nhờ tôi làm mối mà lại.
CAO LANG : Nhưng anh thừa biết tôi
yêu cô ấy.
TRƯƠNG ĐỖ : Biết. Nhưng cậu
Cao Tân cũng yêu cô
ấy.
Bây giờ thì đã rõ, trong hai anh em cậu, cô ấy chọn Cao Tân. Cô ấy bằng lòng
lấy Cao Tân.
CAO LANG : Anh nói láo. Cô ấy bằng
lòng lấy tôi ! Cô
ấy
yêu tôi. Anh làm trò mập mờ, chỉ nói con trai bà Cao, cô ấy tưởng hỏi cho tôi
nên cô ấy mới ưng.
TRƯƠNG ĐỖ : Chà ! Cậu võ đoán quá đấy.
CAO LANG : Tôi cam đoan là chỉ có
hiểu lầm cô ấy
mới nhận lời lấy anh Cao Tân.
TRƯƠNG ĐỖ (cười nhăn nhở) :
Ờ, mà
khéo thế thật.
Hai
anh em cậu giống nhau quá đi mất thôi. Mà tôi cũng dở, hôm sang bên nhà ông bà
Đồ tôi chỉ nói làm mối cho con trai bà Cao, chứ không nói rõ bà nhà ta có hai
con trai. Thôi được, để tôi sang nói lại.
CAO LANG : Đúng
thế. Anh phải
sang nói lại đi
!
Ngay trong ngày hôm nay ! Ngay bây giờ.
TRƯƠNG ĐỖ : Tưởng gì
chứ chỉ có
thế thì dễ quá.
Nhưng
có điều... Với ông bà Đồ bên ấy thì không sao. Nhưng anh của cậu sẽ nghĩ thế
nào ? Vì tôi biết Cao Tân cũng rất yêu cô Xuân Hoa, ngay từ hôm nhìn thấy cô ấy
ngồi trên kiệu làm Hoa Nương. Bây giờ tôi sang nói lại, cậu sẽ lấy được Xuân
Hoa, nhưng rồi anh cậu... Cao Tân sẽ đau khổ lắm. (Chặc lưỡi.) Thôi được, cứ để cậu ấy đau khổ ít ngày, rồi sẽ hết.
Còn hơn cả cậu lẫn cô Xuân Hoa đều đau khổ. Thôi được, cậu yên tâm. Tôi mặc
quần áo rồi sang bên ấy ngay bây giờ. (Định chạy vào nhà.)
CAO LANG : Khoan đã, anh Đỗ !
TRƯƠNG ĐỖ (đứng lại). Sao thế ?
CAO LANG : Để nghĩ xem có nên
sang nói lại với bên
ấy không ?
TRƯƠNG ĐỖ. Đúng thế. Việc này chưa
vội. Hấp tấp là
không
nên. Thú thật với cậu, tôi nghĩ thế này. Nếu vì chuyện ấy mà anh em cậu lục
đục, xung khắc thì cũng khổ. Hai anh em cậu đang hòa thuận nổi tiếng khắp vùng,
ai cũng khen là gia đình hòa thuận hiếm có...
CAO LANG. Nhưng còn Xuân Hoa ? Không thể đánh
lừa cô ấy như thế !
TRƯƠNG ĐỖ (mềm mỏng). Tất
nhiên lúc đầu cô ấy có
đau
lòng, nhưng chỉ một thời gian thôi. Cao Tân hiền lành, cô Xuân Hoa yêu cậu được
thì cũng sẽ yêu được cậu Cao Tân.. Hai anh em cậu hình dạng giống hệt nhau mà
cả hai đều hiền lành, siêng năng như nhau.
CAO LANG. Nhưng vẫn là hai người
khác nhau. Xuân
Hoa đã có bao nhiêu kỷ niệm với tôi.
TRƯƠNG ĐỖ : Ôi dào ! Khi tình nghĩa vợ
chồng nồng
mặn
cô ấy sẽ quên hết. Đàn bà là như thế. Không lấy được ai thì vào thở ra than,
nhưng rồi lấy chồng, đẻ con thì quên sạch. Cuối cùng chỉ một mình cậu ôm mối
hận. Chỉ khi cậu thấy không chịu đựng nổi thì mới phải sang nói lại.
CAO LANG (đau đớn) : Hoàn
cảnh đã đến nước này thì
tôi đành cắn răng chịu khổ một mình vậy.
TRƯƠNG ĐỖ : Thế là đúng. Anh em
ruột thịt đối với
nhau
là phải như thế. Vậy cậu quyết định rồi chứ ? Hay vẫn muốn tôi sang nói chuyện
lại với ông bà Đồ bên làng Hạ ?
CAO LANG (sau một chút, uất ức)
: Thôi ! Mà chuyện
này
anh giấu kín cho. Anh tôi biết lại đâm nghĩ ngợi. (Từ từ mệt mỏi đi ra. Được
mấy bước, dừng lại nhìn Trương Đỗ, nói.) Nhưng giấu thế nào được bên nhà
gái ? Rồi họ cũng biết.
TRƯƠNG ĐỖ : Việc ấy để
mặc tôi. Làng Hạ cách đây
khá
xa. Gia đình cô Xuân Hoa lại chẳng biết gì về cảnh nhà cậu. Cô ấy đã biết cậu
có người anh sinh đôi đâu ? Đúng không nào ? Hay cậu có nói với cô ấy rồi.
CAO LANG : Chưa. Xuân Hoa chưa biết.
TRƯƠNG ĐỖ : Mà cô ấy có biết, tôi
cũng sẽ có cách.
CAO LANG : Trăm sự nhờ anh. Thế nhỡ lúc mẹ
tôi và
anh Cao Tân sang cho họ xem mặt thì sao ?
TRƯƠNG ĐỖ : Cậu yên tâm. Với lại chỉ
cần bố mẹ cô
ấy
xem mặt, chứ cần gì cho cô ấy cùng tiếp. Cậu đừng lo. Mọi việc trôi chảy thôi.
Tôi sẽ tùy cơ ứng biến, họ sẽ không nghi ngờ gì hết. Sau đấy ta làm đám cưới
thật nhanh !
CAO LANG (sau một lúc) : Thôi, cũng đành. (Thẫn
thờ
đi ra.)
[Vợ Đỗ trong nhà chạy ra.]
VỢ ĐỖ : Kìa, cậu Cao Lang !
Vừa sang
sao đã vội về
thế
? Ngồi chơi đã. Tôi vừa ủ ấm chè xanh ngon lắm. Uống bát đã.
CAO LANG : Để dịp khác chị ạ.
VỢ ĐỖ : Khổ ! Lúc nào cũng tất
bật. (Rõ ràng chị ta có
cảm
tình đặc biệt với Cao Lang.) Ngày mùa thì tôi chẳng giữ, nhưng tháng này
là tháng nông nhàn, chỉ lo mỗi làm cỏ thôi ! Đã sang đây thì ngồi xuống đã.
CAO LANG : Thôi, xin phép chị. (Ra.)
VỢ ĐỖ (nhìn theo) : Bà Cao
sướng thật, có hai cậu con
trai
được cả hai. Cậu nào cũng tốt nết, làm hùng hục, cấm thấy đụng đến chén rượu,
lá bài, cấm thấy nói câu nào nặng lời. Nhất là cậu Cao Lang này, thêm chăm học
nữa chứ. Hai anh em lại quý nhau như vàng. Anh ở ngay bên cạnh mà cấm học lấy
được cái móng tay của hai cậu ấy.
TRƯƠNG
ĐỖ : Để
xem rồi có
quý nhau được
mãi
không
? Tôi đang lo phen này hai anh em giết nhau ấy chứ.
VỢ ĐỖ (ngơ ngác nhìn chồng)
: Họ đang có chuyện lục
đục à ? Cậu Cao Lang sang về chuyện gì đấy ?
TRƯƠNG ĐỖ (lảng) : Là ý tôi
nói có gì bền mãi được
đâu
? Anh em hoà thuận đến mấy rồi cũng có lúc xích mích. Mà xích mích to ấy chứ.
VỢ ĐỖ : Anh lại mưu mô khích bác
họ rồi, hả ?
TRƯƠNG ĐỖ : Chẳng cần mình. Chúng
tự khắc giết
nhau thôi. Vậy mà cứ ca tụng mãi.
VỢ ĐỖ : Không có chuyện ấy
được đâu ! (Thấy chồng
đi vào nhà.) Lại định ngủ nữa đấy hả ?
(Níu chồng, kéo ra ngoài.) Có ra mà chữa cái chuồng lợn không, để phiên
chợ này còn mua con giống về nuôi chứ ?
TRƯƠNG ĐỖ : Tôi
đã nhắn anh
Cả cho thằng cháu
Sửu
sang giúp nhà mình trong tháng ba rỗi rãi này. Nó khoẻ chân, mạnh tay, nhà cần
gì nó sẽ làm.
VỢ ĐỖ : Biết bao giờ nó mới sang ?
Bên anh Cả cũng
ối
việc rồi. Anh cứ đi chữa cái chuồng lợn cho tôi nhờ, không thì không yên với
tôi đâu.
TRƯƠNG ĐỖ (thở dài). Khốn khổ
cái thân tôi. Người
ta
vợ ỏn a ỏn ẻn, mình thì vợ toang toác chửi chồng.
VỢ ĐỖ. Anh lấy được tôi là phúc
lớn rồi đấy. Hồi ấy
anh
mà không đánh lừa thày mẹ tôi thì đời nào lấy được tôi. Vậy mà còn đòi tôi phải
thế nào với anh nữa ? Có đi chữa chuồng lợn không thì bảo ?
TRƯƠNG
ĐỖ : Khẽ
mồm chứ ! Rồi
tôi khắc chữa!
Mai !
VỢ ĐỖ : Mai dài hơn thuổng ! Này!
(Đưa con dao cho
chồng.) Cầm lấy !
[Đỗ uất ức nhưng đành đỡ con dao uể oải ra sau nhà.]
(Nhìn
theo chồng, bĩu môi.) Sao ông trời bắt tôi phải sống với thứ người
chẳng ra người thế này ! (Nhìn sang nhà bà Cao.) Con nhà người ta mười,
mình không được lấy một !
CẢNH 4
Bờ đê. Đêm khuya. Sáng trăng. Cao Lang một
mình thơ thẩn.
CAO LANG : Suốt một tháng
trời ta đã
cố giấu để
không lộ ra điều
gì với Xuân Hoa. Hôm nay là ngày cuối cùng. Đêm nay là đêm tân hôn của anh ta
với nàng. Mong sao trót lọt nốt đêm nay. Đã mấy lần tưởng không giữ kín được
nữa, vậy mà vẫn trôi chảy. May mà làng Hạ cách đây khá xa. Xuân Hoa vẫn chưa
biết gì. Ta đã xử sự đúng với lương tâm, không phải thẹn với trời xanh. (Nhìn
lên trời, suy nghĩ.) Ngày mai nàng mới biết thì việc đã xong, không thay
đổi được nữa ! Liệu nàng có đau khổ không ? Khi biết, nàng có oán trách ta
không ? Nhưng ta tin Xuân Hoa sẽ hiểu cho ta, ta không thể làm khác. Anh Cao
Tân cũng rất tốt, thậm chí tốt hơn ta. Ta hy vọng sống với anh ấy nàng sẽ được
hưởng hạnh phúc đủ đầy. Nếu như có lúc nào kỷ niệm xưa thoáng hiện ra trong ký
ức, nàng xót xa đôi chút thì tình cảm thương yêu của anh Cao Tân sẽ làm dịu đi
cho nàng nỗi xót xa ấy. (Ngồi xuống vệ đê.) Đêm nay mười tư, trăng sắp
tròn, sáng vằng vặc. Vẫn còn là mùa Xuân, trời trong vắt không một gợn mây. Nỗi
đau trong lòng ta bấy lâu nhức nhối, đêm nay đã dịu được một phần. Niềm xót xa
như tan được vào không gian bao la. (Ngâm.)
"Trời đất mênh mang
Con người bé nhỏ
Như hạt bụi vàng
Thoắt hiện trong hoàn vũ
Lại thoắt biến đi ngay
Không để lại tăm tích..."
Đám
cưới ở nhà lúc này đang náo nhiệt. Khách khứa, cỗ bàn... Chắc Xuân Hoa đã ngồi
trong phòng the chờ chú rể. Chỉ lát nữa thôi, khách về hết, hai người sẽ chung
gối chung chăn. Xuân Hoa, hãy tha thứ cho ta. Tuy không lấy được nàng nhưng ta
vẫn biết ơn Tạo hóa đã sinh ra nàng và cho ta được gặp nàng. Còn anh Cao Tân !
Chẳng mấy lúc nữa, anh sẽ biết chuyện này. Khi ấy hãy hiểu cho em ! Hạnh phúc
của em chính là thấy anh hạnh phúc. (Nằm xuống vệ đê, ngửa mặt nhìn bầu
trời.) Đêm nay trăng mới sáng làm sao ! (Ngâm.)
"Quan quan thư cưu
Tại hà chi châu
Yểu điệu thục nữ
Quân tử hảo cầu... "
Xuân
Hoa ! Nếu trước kia ta chỉ sống vật vờ như chiếc lá trên cành, như ánh trăng
lung linh mặt sóng thì từ khi gặp nàng, đời ta có định hướng. Lấy được nàng hay
không đâu phải điều quan trọng ? Cái quan trọng là có nàng ở đấy làm định hướng
cho tâm hồn ta !
[Tiếng sáo từ đâu vẳng đến, thổi một điệu nhạc đồng quê êm
ái.]
Gió
mát quá, như ru hồn ta vào cõi phiêu diêu. Vậy là ta đã làm được một việc đúng
với bổn phận và tình cảm của ta. (Thiêm thiếp ngủ.)
[Một tốp người câu cá đi
ngang qua.]
CÂU CÁ I : Ai thế này ?
CÂU CÁ II. Sao
không về nhà ngủ, lại ngủ trên bờ
đê
vắng vẻ thế này ?
CÂU CÁ III : Mặc người ta ! Về thôi.
CÂU CÁ II. Đêm trời
lạnh, hắn sẽ cảm
mất. Ta nên
đánh thức hắn dậy. (Lay.) Dậy đi ! Dậy
!
CAO LANG (choàng tỉnh) : Gì
thế ?
CÂU CÁ I : Sao lại ra bờ đê mà ngủ
thế này ? Không sợ
cảm lạnh à ?
CAO LANG (ngơ ngác nhìn xung
quanh) . Tôi ra ngồi hóng mát, rồi ngủ quên đi mất. Các bác đi đâu đấy ?
CÂU CÁ II : Bọn tôi đi câu.
CAO LANG. Câu đêm ? À, tôi hiểu.
CÂU CÁ I. Tôi nhận ra cậu rồi. Cậu
là người trong làng
kia.
Cậu còn một người em giống hệt như cậu, đúng không nào?
CAO LANG : Đấy là anh tôi. Tôi là
em.
CÂU CÁ II : Thế ai giỏi văn thơ? Cậu
hay anh của cậu?
CAO LANG. Tôi, nhưng cũng chưa phải
là giỏi đâu.
CÂU CÁ III. Sao tôi nghe loáng
thoáng bà Cao
hôm
nay cưới vợ cho con kia mà ? Phải không nhỉ ?
CAO LANG. Đúng thế. Hôm nay là
ngày cưới anh của
tôi.
CÂU CÁ II : Thế ư ? Sao cậu lại ra
đây ?
CAO LANG : Tôi làm cỗ và tiếp khách
suốt từ sáng đến
giờ mệt quá, ra đây định nghỉ một lúc.
CÂU CÁ I. Này, về nhà bọn tôi, ta
nướng chỗ cá này
lên
uống rượu mừng cho anh của cậu. Nhân thể cậu đọc thơ cho bọn tôi nghe.
CÂU CÁ II : Phải đấy. Bọn tôi ở xóm
kia, cậu nhìn thấy
mái nhà trăng trắng kia không ?
CAO LANG. Cảm ơn các bác. Tôi phải
về. Muộn rồi.
CÂU CÁ III. Mà cũng muộn rồi thật. Vậy hôm nào rảnh
cậu
đến chỗ bọn tôi nhé ! Gì chứ rượu và cá nướng lúc nào cũng sẵn. Bọn tôi không
biết chữ nhưng lại rất thích nghe ngâm thơ. Đến nhé ?
CAO LANG. Vâng, tôi sẽ đến.
[Tốp câu cá đêm ra.]
(Nhìn
theo.) Những người kia phải chăng sung sướng hơn ta ?
TIẾNG HÒ (dưới sông vọng lên).
"Ai làm không khí oi nồng?
Cho gió ngừng thổi, cho dòng sông trôi.
Ai làm trăng sáng trên đồi ?
Cho chàng trai trẻ bồi hồi xốn xang.
Ước gì ta được duyên chàng
Vòng tay ôm ấp mê man đất trời
Trăng kia vằng vặc chơi vơi
Một ngôi sao sáng vụt rơi giữa đồng
Bao giờ trời nổi cơn dông
Gió mưa sấm sét xua nồng quét oi..."
[Cao Lang vừa nghe vừa từ từ
ngồi xuống vệ đê. Một bóng người đi đến].
TIẾNG PHỤ NỮ. Cậu Cao Lang đấy à ?
CAO LANG (giật mình quay đầu lại).
Ai đấy ?
TIẾNG PHỤ NỮ. Không nhận ra ai à ?
CAO LANG. Chị Đỗ ! Chị ra đây tìm
tôi phải
không ?
Ai nhờ gọi chứ gì ?
VỢ ĐỖ. Tôi sang ăn cưới cậu Cao
Tân, không thấy cậu
ở
đấy. Tôi lấy làm lạ, hỏi chồng tôi. Anh ấy mới ghé vào tai tôi, bảo Cao Lang
buồn chắc bỏ đi lang thang. Bỗng nhiên tôi thương cậu quá, bèn bỏ cỗ đi tìm
cậu. Đoán cậu ra bờ sông, tôi ra đây.
CAO LANG : Đám cưới vẫn vui vẻ chứ ?
VỢ ĐỖ : Vui lắm. Thì đám cưới
nào chẳng vui ? Cậu
Cao
Tân được vợ. Bà Cao được con dâu. Cô Xuân Hoa thì chưa biết gì hết, vẫn đinh
ninh lấy được cậu. Còn khách khứa thì được ăn được uống rượu, được đánh bạc.
Trẻ con được quà. Ai cũng vui hết, chỉ riêng cậu phải buồn bã một mình.
CAO LANG : Nhưng sao chị biết tôi ở ngoài
này ?
VỢ ĐỖ (cười lẳng lơ.)
Tôi có tài đoán,
bao giờ cũng
chính
xác. (Ngồi xuống bên cạnh Cao Lang.) Cậu yêu cô Xuân Hoa lắm phải không
?
CAO LANG. Trước kia thôi. Bây giờ
đấy là chị dâu tôi.
VỢ ĐỖ. Cậu vẫn còn yêu, tôi biết.
Tôi biết cậu rất đau
khổ.
Nếu không, tại sao giữa lúc mọi người vui vẻ chè chén, cậu lại bỏ ra đây ngồi
một mình ? Tôi là người duy nhất hiểu tâm trạng cậu nên rất thương cậu. (Đắm
đuối nhìn Cao Lang.) Cậu cao thượng quá. Chẳng bù với lão Đỗ, đê tiện, ác
độc hết chỗ nói. Lão cố tình làm mối cô Xuân Hoa cho Cao Tân để xỏ cậu đấy.
CAO LANG : Anh tôi
hạnh phúc cũng
như tôi hạnh
phúc.
VỢ ĐỖ : Ôi,
cậu đúng là
người hiếm có
trên đời.
(Quàng tay ôm Cao Lang.)
CAO LANG (đẩy ra, khó chịu).
Chị làm cái gì thế ?
VỢ ĐỖ. Tôi coi cậu như em ấy mà ! Tôi
thấy cậu đau
khổ
tôi thương, muốn an ủi, làm nhẹ bớt nỗi lòng của cậu. Tội nghiệp chú em ! (Lại
quàng tay ngang người Cao Lang.)
CAO LANG (hất tay vợ Đỗ ra, đứng
lên). Tôi về đây
(Đi.)
VỢ ĐỖ (chạy theo níu lại).
Cao Lang ! Tôi
với cậu
cùng
cảnh, ta nên thương nhau. Tôi thương cậu, cậu cũng hãy thương tôi. Ta hãy dựa
vào nhau mà sống. Cậu khổ thì tôi cũng khổ kém gì ? Cậu hãy ban cho tôi...
Chồng tôi không thể cho tôi... mà tôi thì... cậu tính, tôi là đàn bà... Cậu hãy
ban cho tôi một đứa con. Cao Lang ! (Cởi áo vứt sang bên cạnh, trên người
chỉ còn cái yếm đỏ.) Cao Lang ! Nào ! Đêm nay mát trời. Ngồi xuống đây ! (Kéo
Cao Lang ngồi xuống.)
CAO LANG (cưỡng lại, đẩy vợ Đỗ ra). Không ! (Chạy
vụt đi.)
VỢ ĐỖ
(nhìn theo, uất ức). Nó khinh
ta. Nó không
thèm
ta ! Cuộc đời ta sao khốn khổ thế này ? Mới thuở nào, ta còn là đứa con gái
kháu khỉnh, tươi tắn, bao nhiêu cậu trai chạy theo tán tỉnh. Vậy mà bây giờ ta
hạ mình tán tỉnh cũng không xong. Tại đâu ? Tên Đỗ ! Hắn đã lừa thầy mẹ ta, lừa
ta. Hắn đã đẩy ta đến thân phận này ! Nhưng cả Cao Lang nữa ! Cậu ta cũng chẳng
coi ta ra cái gì ! Cao Lang, Cao Lang ! Ta thèm khát cậu ta bao nhiêu lâu rồi.
Nhưng từ sau chuyện đêm nay, cậu ta sẽ khinh ta ! Ôi, sao lúc này ta căm giận
mọi người đến thế ! Căm giận tên Đỗ, căm giận Cao Lang ! Cậu ta đã làm cho ta
thấy mình xấu xa. Nỗi nhục này chịu sao nổi?
CẢNH 5
Sân nhà bà Cao. Trời chưa sáng hẳn. Vẫn còn nguyên
những tấm phên lợp bên trên, chiếu trải dưới đất với ngổn ngang ấm tách, đĩa
bát của đám cưới đêm qua.
Xuân Hoa từ trong nhà bước ra dọn dẹp, thu bát
đĩa ấm chén cho vào một cái thúng to,
cuốn chiếu lại cho gọn ghẽ.
Nàng đang làm thì bà Cao trong nhà ra, dáng
mệt mỏi.
BÀ CAO : Con dậy làm gì sớm thế ?
Những thứ ấy lát
nữa dọn cũng được. Vào ngủ tiếp đi.
XUÂN HOA. Ở nhà
con vẫn quen
dậy sớm. Mẹ vào
nghỉ đi thì có. Hôm qua mẹ vất vả hơn con
nhiều.
BÀ CAO
: Ngồi
xuống đây. Mẹ
muốn nói với
con
chuyện này.
[Xuân Hoa ngoan ngoãn ngồi xuống.]
Con phải hứa sẽ bình tĩnh nghe, mẹ mới nói.
XUÂN HOA (ngạc nhiên và lo
lắng nhìn mẹ
chồng).
Vâng, thưa mẹ.
BÀ CAO : Hôm qua mẹ mới biết con
đã yêu thằng Cao
Lang từ lâu.
XUÂN HOA (dịu dàng). Vâng đúng
thế, thưa mẹ. Và
con
rất sung sướng được lấy anh ấy, được về làm dâu mẹ...
BÀ CAO : Khổ một
nỗi, anh của
nó, thằng Cao Tân
cũng rất yêu con.
XUÂN HOA (mỉm cười). Thế ạ ?
Nhưng bây giờ con đã
là vợ Cao Lang và là em dâu anh ấy.
BÀ CAO (cầm tay con dâu, nói
rất khẽ, giọng đau xót).
Mẹ nói con biết điều này... Mẹ rất khổ tâm...
XUÂN HOA : Sao ạ, thưa mẹ ? Con sẽ
cố gắng
đối xử
với anh chồng con để anh ấy khỏi buồn.
BÀ CAO (lau nước mắt). Nhưng con
ơi, chủ rể
trong
đám
cưới hôm qua chính là nó chứ không phải Cao Lang đâu. Đêm qua, người chung chăn
gối với con là Cao Tân. Con hiểu mẹ nói gì rồi chứ ?
XUÂN HOA (thét lên). Trời ! (Ngất
đi.)
BÀ CAO (hốt hoảng, lay
con dâu). Xuân Hoa ! Xuân
Hoa
! Tỉnh lại đi, con ! Khổ thân tôi thế này này ! Xuân Hoa ! Xuân Hoa con ơi !
[Cao Tân từ trong nhà chạy ra.]
CAO TÂN : Có chuyện gì thế ạ, thưa
mẹ ? (Nhìn thấy
vợ.)
Nhà con làm sao thế này ? (Quỳ xuống bên vợ.)
BÀ CAO : Nó bị cảm. Tại mấy hôm vất vả quá
! Anh
dìu nó vào nhà, đánh gió cho nó. Tội nghiệp
quá !
XUÂN HOA (khẽ cựa mình, mở
mắt). Tôi ở
đâu thế
này?
(Nhìn thấy Cao Tân, hoảng hốt.) Đừng ! Đừng đụng vào người tôi ! Kìa,
anh lui ra !
CAO TÂN (ngạc nhiên). Mình
làm sao thế ?
BÀ CAO. Nó tỉnh rồi. Anh vào nhà
đi, mặc tôi với nó.
(Giục.)
Đi !
CAO TÂN (ngơ ngác). Nhưng
sao con lại phải đi, thưa
mẹ ?
BÀ CAO : Anh cứ vào nhà đi, để
mặc hai
mẹ con tôi.
Đã bảo đi cơ mà !
[Cao Tân từ từ đi vào nhà.]
Xuân Hoa ! Con bình tĩnh lại đi. Nghe mẹ
nói...
XUÂN HOA (thều thào). Vậy là
tôi bị
lừa ! Nhưng ai
lừa tôi ?
BÀ CAO : Thề có trời đất quỷ thần,
mãi hôm qua mẹ
mới
biết. Hôm qua thằng Cao Lang mới thú thật với mẹ. Lúc ấy đã gần tối, đón dâu
sắp về, chẳng thể gỡ được nữa.
XUÂN HOA (thều thào). Mẹ... Mẹ cho con về nhà thày
mẹ con đã.
BÀ CAO. Mọi chuyện đều do
thằng Cao Lang. Nó biết
mẹ
lầm, nó biết con lầm, nhưng nó cứ để yên vì nó không muốn anh nó khổ, bởi nó
biết anh nó cũng yêu con.
XUÂN HOA : Đầu óc con đang rối tung
lên. Con chẳng
thể
làm gì, nói gì được nữa. Mẹ cho phép con tạm thời về với thày mẹ con đã. (Định
vào nhà.)
BÀ CAO : Tuỳ con. Mẹ đâu dám cản ngăn. Nhưng
con
ngồi lại
nghe mẹ nói nốt câu này. Mẹ biết con rất khổ tâm. Nhưng con hãy đặt con vào địa
vị của mẹ xem. Mẹ phải làm gì ? Con nói đi, mẹ sẽ làm đúng như điều con muốn mẹ
làm.
XUÂN HOA (nức nở). Lúc này
con không nghĩ được gì
hết. Mẹ tha lỗi...
BÀ CAO : Hai thằng con mẹ sinh
đôi, hình dạng giống
nhau,
tính tình cũng không khác nhau là mấy. Chuyện đã lỡ xảy ra thế này, con hãy
thương mẹ mà chịu đựng. Chồng con là đứa tốt. Rồi sống với nó, con cũng sẽ
thương yêu nó. Còn bây giờ con hãy thương mẹ, Xuân Hoa.
CAO TÂN (trong nhà
chạy ra). Khoan đã ! (Với mẹ.)
Mẹ
vừa nói cái gì thế ? Tại sao lại phải chịu đựng ? Tại sao mẹ lại bảo rồi sẽ yêu
con. Nghĩa là Xuân Hoa chưa yêu con ? Mẹ nhầm rồi ? Đêm qua hai vợ chồng rất
đằm thắm. Xuân Hoa yêu con ! Rất yêu là đằng khác, có phải thế không, Xuân Hoa
? Kìa, sao mình không trả lời ?
[Xuân Hoa chạy vụt vào trong nhà.]
Thể này là
thế nào, mẹ ? Vừa đám cưới xong, sao mẹ đã nói những lời kỳ quái thế ? Mới đêm
qua... Mà kia, những vết tích của bữa cỗ vẫn còn nguyên... Mẹ ! Có chuyện gì
thế ?
[Trương Đỗ rón rén ra đứng bên kia bờ rào rình nghe trộm được một lúc,
bây giờ mới bước sang.]
TRƯƠNG ĐỖ : Cậu Cao Tân ! Để tôi nói
cậu nghe.
BÀ CAO (xua tay). Anh về
bên nhà đi ! Chuyện này để
mặc mẹ con tôi.
TRƯƠNG ĐỖ. Bà để cháu nói cho cậu
ấy hiểu. Cháu
chính
là người làm mối cho cậu ấy với cô Xuân Hoa. Thế này, cậu Cao Tân ạ. Chỉ là...
là cô Xuân Hoa đêm qua tưởng cậu là Cao Lang !
CAO TÂN (sửng sốt). Tưởng
tôi là Cao Lang ? Nghĩa là
thế
nào ? Tôi chẳng hiểu gì hết. Sao cô ấy lại tưởng như thế ?
TRƯƠNG ĐỖ : Tôi
sang hỏi vợ
cho cậu, nhưng
cô
Xuân
Hoa lại tưởng tôi hỏi cô ấy cho Cao Lang. Tại tôi không nói rõ, chỉ bảo hỏi cho
con trai bà Cao...
CAO TÂN : Thì cũng có chuyện gì đâu
? Tôi yêu Xuân
Hoa
chứ không phải Cao Lang. Nhầm cái tên có quan trọng gì ?
BÀ CAO : Thôi, anh Đỗ ! Anh
về bên
nhà đi. Chuyện
này là chuyện riêng trong gia đình tôi.
TRƯƠNG ĐỖ : Nhưng tôi là hàng
xóm, phải có
trách
nhiệm
chứ ! Bên bà mà hai cậu ấy giết nhau thì có phiền đến xóm làng không nào ? Tôi lại
ở sát vách ! Cậu Cao Tân này. Nguyên do là cậu Cao Lang và cô Xuân Hoa đã yêu
nhau từ trước đấy, từ lâu rồi, trước khi tôi sang hỏi cô ấy cho cậu nhiều.
CAO TÂN : Thật thế ư ?
Anh nói không
đúng ! Cao
Lang
biết tôi sắp lấy Xuân Hoa nhưng nó có nói gì đâu ?
TRƯƠNG
ĐỖ (cười)
: Cậu
ấy chăm học,
đọc sách
nhiều
nên muốn sống cao thượng. Có điều cô Xuân Hoa thì không biết người cô ấy sắp
lấy lại không phải người cô ấy yêu.
CAO TÂN : Nghĩa là cô ấy đã
nhầm ! (Đau đớn.) Sao
bây
giờ tôi mới biết chuyện này ? Tôi đã trót chăn gối với cô ấy rồi... Nhưng không
sao ! Đêm qua cô ấy yên trí nằm với Cao Lang, nghĩa là cô ấy vẫn chung tình với
chú ấy. (Gọi to.) Cao Lang ? Cao Lang đâu rồi ? À, mà hẳn nào tối qua
tôi không thấy nó. Hình như đêm qua nó cũng không về nhà ngủ...
BÀ CAO. Gần sáng nó mới về, bây
giờ đang ngủ
say
như chết...
CAO TÂN. Nghĩa là
đêm qua nó
bỏ đi. Nó
nhường
người
yêu của nó cho tôi. (Chạy vào nhà, vừa đi vừa gọi.) Cao Lang ! Cao Lang
!
Cao Lang trong nhà ra.
Cao
Lang ! Anh vô tình không biết chú yêu Xuân Hoa nên đã...
CAO LANG : Anh nhầm rồi. Em không
yêu Xuân Hoa.
Thật
ra em có quý chị ấy, nhưng lâu lắm rồi. Từ khi biết anh cũng yêu chị ấy, em
không gặp chị ấy một lần nào nữa.
CAO TÂN : Chú nhường tôi ?
CAO LANG :
Đấy là chuyện
bình thường. Khi hai
người
cùng yêu một cô gái, tất một người phải rút đi. Anh với em lại là ruột thịt.
Giá anh biết, anh đã tự rút... Nhưng anh không biết mà em biết, em rút là đúng
rồi.
CAO TÂN : Chú khinh tôi !
CAO LANG. Anh đừng nghĩ thế oan
cho em.
Em kính
trọng
và thương yêu anh. Bao nhiêu năm sống với nhau, anh thừa biết em quý anh đến
mức nào rồi.
CAO TÂN : Thôi được, tôi cảm ơn
chú. Nhưng tại tôi
không
biết. Bây giờ đã biết, tôi trả lại Xuân Hoa cho chú. Đêm qua đúng là cô ấy chăn
gối với tôi, nhưng đinh ninh là với chú, cho nên coi như cô ấy vẫn chung tình
với chú. Được chưa nào ?
XUÂN HOA (chạy vụt ra, hoảng hốt
nói): Không! (Quỳ
xuống
chân Cao Tân.) Mình đã là chồng em, đừng bỏ em ! (Khóc.)
Trước kia em có mến chú Cao Lang, nhưng tình cảm chưa sâu đậm gì. Người em yêu
thực sự chính là người em đã trao tấm thân trinh tiết của em đêm qua ! Chính là
anh ! Cao Tân, anh mới là chồng em. Toàn bộ trái tim em đã thuộc về anh. Đừng
bỏ em, tội nghiệp !
CAO LANG : Chị Xuân Hoa nói đúng !
Em cũng chỉ
mới gặp chị ấy vài lần, tình cảm chưa là bao.
TRƯƠNG ĐỖ : Nói dối ! Sâu đậm quá đi
ấy chứ ! (Thô
lỗ.)
Thậm chí ngủ với nhau rồi ấy chứ ! Chính mắt tôi trông thấy hai anh chị ôm ấp
nhau.
CAO
LANG (giận
dữ quát). Nói láo.
Anh là đồ vu
khống!
Ngậm máu phun người ! (Túm Đỗ đẩy mạnh khiến hắn ngã chúi vào lùm hàng rào
giâm bụt.)
BÀ CAO (hét) : Cao Lang !
Không được thế !
TRƯƠNG ĐỖ (lồm cồm bò dậy, phủi
quần, cười thâm
hiểm).
Tôi không chấp. Cậu đang uất ức. Bị mất người tình, cậu uất. Tôi không chấp !
BÀ CAO : Nhưng anh về bên ấy đi.
Về đi ! Kẻo các con
tôi nó đánh anh chết, tôi không can nổi đâu.
TRƯƠNG
ĐỖ (lấy
lại vẻ mặt
độc ác) : À... ra bà...
chính
bà nhờ tôi làm mối, nhờ tôi sang nói với ông bà Đồ bên làng Hạ, xin cô Xuân
Hoa... Chính bà...
CAO LANG : Câm ! (Lao đến
nhưng bị bà Cao và Cao
Tân
giữ lại.) Anh là...
TRƯƠNG
ĐỖ (lùi lại) : Thôi được !
Chúng bay cậy
đông!
Cứ liệu đấy ! (Chạy qua hàng rào giâm bụt về nhà.)
CAO LANG (xấn đến hàng rào, nói
với sang). Đồ rắn
độc
! (Quay lại thấy Cao Tân ngồi ủ rũ, hai tay ôm đầu, bèn bước đến gần, dịu
dàng nói.) Anh Cao Tân ! Hãy tin em. Đừng nghe cái con rắn độc ấy. Em yêu
quý anh vô cùng ! Em kính trọng anh ! Giá như phải chết vì anh, em cũng không
ngần ngại! Thấy anh hạnh phúc là em sung sướng rồi.
XUÂN HOA (cũng bước đến). Cao
Tân ! Anh là chồng
của
em. Từ đêm qua, anh là người duy nhất em yêu và gửi gắm cuộc đời ! Xin trời đất
quỷ thần chứng giám cho lòng thành của em. Xin mẹ và chú Cao Lang chứng kiến.
Con thề chung thủy suốt đời với chồng con. Con thề cho đến trọn đời không để
mắt đến bất cứ người đàn ông nào khác. Cao Tân chồng em, hãy tin ở em !
CAO
TÂN (từ từ ngẩng đầu lên): Cao Lang, nhưng
anh
không muốn chú vì anh mà phải đau khổ...
BÀ CAO : Cao Tân ! Con nói gì lạ
thế ? Làng này
còn
khối
con gái xinh đẹp, hiền thục. Chỉ tháng mười này thôi, mẹ sẽ cưới vợ cho em con.
Cao Lang, Xuân Hoa nữa, lại cả đây. Ôi, ba con yêu quý của mẹ. Hãy vì mẹ. Mẹ
chẳng sống được bao lâu nữa. Hãy thương mẹ mà ăn ở cho hòa thuận. (Thấy cả
ba con đều im lặng, bà buồn bã đi vào nhà.)
[Cao Tân cũng đứng dậy, từ từ đi ra vườn. Cao Lang ngẩng đầu thấy, vội
chạy theo giữ anh lại.]
CAO LANG : Anh Cao Tân. Em có lỗi.
Em không
ngờ
làm anh khổ tâm đến thế này.
CAO TÂN (đứng lại nhìn em rồi
đột nhiên ôm ghì
lấy
em).
Không ! Chú mới là người chịu thiệt thòi hơn anh. Cao Lang
! Anh hiểu tấm lòng của chú. Anh không giận chú đâu. Tất nhiên nếu anh biết
được từ trước thì mọi sự đơn giản hơn rất nhiều. Nhưng không sao. Hai anh em
mình hiểu nhau, quý nhau, cho nên không một tranh chấp nào có thể xảy ra, không
một nghi ngờ nào có thể tổn hại đến tình cảm anh em. Duy có điều... anh thương
Xuân Hoa. Cô ấy không có tội tình gì mà đâm phải gánh chịu tất cả những chuyện
này.
XUÂN HOA : Mình ! Mình đừng lo cho
em ! Em tin em
đủ
sức vượt qua bước gập ghềnh này. Thái độ vừa rồi của mình làm em kính phục.
Mình đúng là người anh, người chồng khiến vợ phải tin cậy. Em quý cả Cao Lang,
chú ấy hết lòng vì anh, vì chồng em. Tình cảm của em đối với cả hai người đều
hoàn toàn rạch ròi, phân minh, một bên là đối với chồng, một bên là đối với em
của chồng. Mình có tin lừi em nói là thành thật không ?
CAO TÂN
: Tin chứ. Tôi rất
tin em, Xuân Hoa. Tuy
nhiên...
XUÂN
HOA : Anh vẫn chưa hết băn khoăn ? Vậy anh
quyết định thế nào ?
CAO TÂN
: Xuân Hoa ! Nàng
đã là vợ
ta, điều ấy
không
gì có thể đổi thay. Tuy nhiên thời gian này, khi chú Cao Lang chưa có ai, tạm
thời ta chưa thể dành cho nàng đầy đủ những tình cảm như người vợ được quyền
nhận được ở chồng...
CAO LANG (bật dậy) : Sao lại
phải thế, anh Cao Tân ?
CAO TÂN
: Chú để anh nói nốt. Xuân Hoa ! Nàng
hãy
hiểu
cho ta. Ta không thể xử sự cách nào khác. Phải khi nào em ta tìm được người tâm
đầu ý hợp và có được hạnh phúc thật sự, khi ấy ta mới có thể yên tâm, thanh
thản hưởng hạnh phúc đầy đủ với nàng...
CAO LANG : Không ! Anh chị không
phải lo
cho em.
Nếu
cần để anh chị yên ổn hưởng hạnh phúc, em xin tránh đi nơi khác.
CAO TÂN : Anh đã nói hết đâu...
Trong hoàn cảnh này,
ba
chúng ta đều phải chia nhau mỗi người chịu đưng một phần. (Đi ra phía sau
nhà.)
CAO
LANG (vùng chạy
theo anh) : Anh
Cao Tân !
Nghe em nói đã... (Chạy theo Cao Tân ra
khuất.)
XUÂN HOA (xúc động trào nước
mắt). Tội nghiệp Cao
Tân ! Tội nghiệp chồng ta !
CẢNH 6
Ba tháng sau. Nhà Trương Đỗ. Sửu, cháu hắn,
đang lấy rơm ở đống rơm to giữa sân, định cho trâu ăn. Vợ Đỗ ra.
VỢ ĐỖ : Này, anh Sửu ! Nghe tôi nói chuyện này.
SỬU (buông
rơm, lại gần) : Chuyện gì thế, thím ?
VỢ ĐỖ : Tôi nghén rồi.
SỬU (ngơ ngác). Nghén
nghĩa là sao ?
VỢ ĐỖ (liếc nhìn xung quanh
không thấy ai,
quay lại
nhìn
Sửu, cười khúc khích). Con trai mười sáu mười bảy tuổi đầu mà chưa
hiểu nghén là gì !
SỬU : Nghĩa là... thím có thai chứ
gì ?
VỢ ĐỖ : Thì ra anh cũng có
biết. Tưởng chỉ
giỏi ngủ
với gái còn ngoài ra chẳng biết gì nữa.
SỬU : Ôi, thế thì chú
Đỗ mừng lắm
đấy. Chú ấy luôn
miệng phàn nàn là thím không chịu chửa đẻ gì.
VỢ ĐỖ : Tại tôi đâu ? Tại chú
anh đấy
chứ. Ông lang
bên
Thịnh Hòa đã xem mạch cho chú anh rồi, bảo chú anh không có con được.
SỬU : Vậy là ông lang bắt mạch
sai ! Phen này chú Đỗ
mừng lắm đấy.
VỢ ĐỖ : Cái thai này không phải
của chú anh.
SỬU (giật mình). Vậy
thím bảo...
VỢ ĐỖ (lại cười khúc khích). Chứ còn ai
nữa ! Tôi với
anh ngần ấy
lần, sao chẳng đậu một lần ? Con anh đấy, anh Sửu ạ.
SỬU (hoảng hốt).
Chết cháu rồi... (Khóc hu-hu.) Phen
này
thì chú Đỗ giết cháu mất. Tại thím đấy ! Thím bắt cháu...
VỢ ĐỖ (bĩu môi). Lại còn
tại thím ! Thế đứa nào
chui
vào
bếp, thấy người ta nấu cám lợn, ôm choàng sau lưng rồi gạ gẫm, hả ?
SỬU (vẫn mếu
máo) : Tại thím... Tại thím
khơi mào
trước...
VỢ ĐỖ : Đúng là thằng hèn. Làm
người ta có chửa
rồi
đổ
thừa tại người ta. Nhưng thôi. Chú cháu nhà anh cùng một giuộc hết.
SỬU : Thế thì cháu
phải trốn về với bố mẹ cháu ngay.
Kẻo chú Đỗ giết cháu mất.
VỢ ĐỖ (cười khì khì). Nhát
như cáy ! Nhưng anh cứ ở
đây, không sợ ! Tôi khắc có cách. Không phải
lo.
SỬU : Với lại cháu còn phải lấy
vợ chứ.
VỢ ĐỖ (chuyển vẻ mặt giận dữ). Quân
đểu cáng ! Làm
người ta ễnh
bụng ra rồi bỏ chạy hẳn ? Này, tôi nói cho mà biết. Cấm, cấm anh lấy đứa nào !
Lấy đứa nào là tôi rạch mặt nó. Tôi không dọa xằng đâu !
SỬU : Khẽ chứ ! Cháu van thím !
VỢ ĐỖ : Rồi tôi giết cả đôi !
SỬU (run rẩy) : Khẽ chứ
! Cháu lạy thím ! Thế cháu
không
được lấy vợ ạ ?
VỢ ĐỖ : Anh có vợ rồi thôi.
SỬU : Nhưng cháu với thím chỉ
là vụng trộm.
VỢ ĐỖ (lẳng lơ). Chính
vụng trộm mới thú chứ sao !
(Kéo
Sửu ra sau đống rơm, đẩy Sửu ngã xuống, ôm chặt lấy.) Kìa,
ôm tôi chặt vào chứ !
SỬU : Thím liều thật đấy !
VỢ ĐỖ : Anh còn
non lắm, tôi
nói cho mà biết. Hay
hớm
gì lấy gái trẻ ? Tôi đánh cuộc là không đứa nào chiều chuộng anh bằng tôi được
đâu.
SỬU : Nhưng thím hơn cháu
những chục tuổi. (Đẩy nhẹ
ra.)
VỢ ĐỖ : Ngu ! Đúng là ngu. (Đứng
dậy, phủi quần áo.)
TRƯƠNG ĐỖ (áo quần xốc xệch từ
ngoài ngõ vào) :
Nhà nó đâu ?
(Nhìn thấy vợ và cháu.) Hai thím cháu làm gì ngoài ấy thế ?
VỢ ĐỖ : Tôi lấy rơm cho trâu.
Cháu nó ra đỡ một tay.
TRƯƠNG ĐỖ : Còn cơm
nguội không ? Tôi đang đói.
Ờ, mà nhà nó làm sao thế kia ? Chóng mặt à ?
VỢ ĐỖ : Hình như tôi... nghén.
SỬU : Chú mừng nhé, thím sắp đẻ
em rồi.
TRƯƠNG ĐỖ. Vô lý ! Tao làm sao có con
được ? Ông
lang bên Thịnh Hào...
VỢ ĐỖ : Chú nói đúng đấy, Sửu ạ. Không
phải con chú
Đỗ đâu.
SỬU (hốt hoảng) : Ấy chết. Sao thím lại...
VỢ ĐỖ : Tôi nói thật nhé. Tôi
thèm đứa con quá nên tôi
đi xin người ta đấy.
TRƯƠNG ĐỖ (quát) : Tao giết
mày, con đĩ !
VỢ ĐỖ : Thì anh giết đi. Anh
không thể có
con, vậy
anh
bắt tôi cả đời sống một mình à ? Nói dại lỡ anh chết thì tôi sống với ai ? Đàn
bà là phải có con. Anh không cho tôi được thì tôi xin người ta.
TRƯƠNG
ĐỖ (túm ngực
vợ) : Thằng nào ? Có nói
không ?
VỢ ĐỖ (liếc nhìn Sửu lúc này
đang run cầm cập).
Anh
buông tôi ra tôi mới nói.
TRƯƠNG ĐỖ (sau một chút,
buông vợ, quát). Thế nói
đi !
[Vợ Đỗ trỏ sang nhà bà Cao
bên kia hàng rào giâm bụt.]
Thật không ?
VỢ ĐỖ (kéo chồng ra, nói nhỏ).
Thật ra lúc nãy
mình
quát,
tôi tức quá, nói là tôi thèm con nên đi xin người ta một đứa. Không đúng đâu.
Mà là cậu ấy (đưa mắt nhìn sang nhà bên
cạnh) thất tình, cậu ấy buồn, cậu ấy gạ gẫm tôi để giải sầu, để trả thù con
bé người yêu bỏ cậu ấy đi lấy người khác.
TRƯƠNG ĐỖ (quát). Nhưng
chính mày cũng
lẳng lơ
kia! Tao phải giết mày ! (Túm ngực áo vợ.)
SỬU (lúc này đã hoàn
hồn, mừng quá
chạy đến can).
Ấy chết, chú Đỗ ! (Kéo Trương Đỗ ra.)
VỢ ĐỖ : Anh nói tôi lẳng lơ là
không đúng. Nhưng quả
hôm
ấy tôi thấy tội nghiệp chú ấy quá. Thế là tôi để cho chú ấy... muốn làm gì tôi thì
làm. Sau đấy thỉnh thoảng buồn, chú ấy quen mui lại sang.
TRƯƠNG ĐỖ. Hàng xóm láng giềng
mà chơi
xấu với
nhau như thế! Quân đểu giả! Tao sang hỏi tội
nó !
VỢ ĐỖ : Khoan ! Để tính xem đã !
TRƯƠNG ĐỖ. Nghĩa là mày phải lòng nó.
Mày mê
nó
rồi
chứ gì ? Không ! Càng thế tao càng phải sang hỏi tội nó ! Phen này thì nó chết
với tao ! Tội của nó rành rành đây rồi. (Xăm xăm định sang.).
VỢ ĐỖ (ngăn lại) : Nghe
tôi nói đã ! (Ghé tai chồng thì
thầm.)
TRƯƠNG ĐỖ : Ờ, phải đấy ! (Gọi to.)
Sửu !
SỬU (vội vã) : Dạ, thưa
chú ? (Chạy lại chờ sai bảo.)
TRƯƠNG ĐỖ : Mày có phải cháu ruột tao không ?
SỬU : Thưa chú, phải ạ.
TRƯƠNG ĐỖ : Vậy thì thù của
chú có phải
thù của
mày không ?
SỬU (rất khẽ) : Thưa
chú, phải ạ.
TRƯƠNG ĐỖ : Phải thế nào ?
SỬU : Thù của chú cũng là thù
của cháu ạ.
TRƯƠNG ĐỖ (cầm
con dao đưa Sửu) : Vậy mày sang
nhà bên cạnh
đâm chết thằng Cao Lang cho tao ! Nhưng nhớ không được đâm nhầm, nghe không ?
Hai anh em nhà nó giống nhau như đúc. Thằng Cao Lang là em, mặt trắng trẻo hơn
một chút.
SỬU : Nhưng... Cháu sợ lắm...
TRƯƠNG ĐỖ : Sợ gì ?
SỬU : Cháu sợ quan bắt tội.
TRƯƠNG ĐỖ : Quan bắt tội, tao chịu cho. Với lại
tao
có
quyền giết nó. Nó ngủ với vợ tao ! (Với vợ.) Quan có hỏi thì khai bị nó
cưỡng ép nhé.
SỬU : Thưa chú, cháu vẫn sợ
lắm.
VỢ ĐỖ : Cháu nó nói đúng
đấy. Tốt nhất là anh bảo
cháu
nó sang mời thằng ấy sang bên này rồi ta trị. Cứ gì phải giết. Có nhiều cách
lắm. Tưởng anh khôn ngoan, ai ngờ nông cạn thế.
TRƯƠNG ĐỖ : Ờ, nhà nó nói đúng. Giỏi,
nhà nó
giỏi.
Vậy
Sửu, mày sang mời thằng Cao Lang sang đây bảo tao có việc cần nói với nó.
SỬU (mừng quýnh) : Thưa
chú, vâng ! (Ra.)
TRƯƠNG ĐỖ : Nó
sang đây tôi sẽ xin nó tí tiết để nó
nhớ đời, đừng có đụng đến Trương Đỗ này.
VỢ ĐỖ (khóc hu
hu). Mình phải xin nó
cái chân ! Nó
làm nhục em!
Mình để nó yên thì hàng xóm sẽ chê cười mình. Còn nếu quan bắt tội thì mình cứ
yên tâm đi tù. Vài năm là cùng thôi mà. Thưa với anh Cả cho thằng cháu Sửu ở
đây đỡ đần em trong khi mình vắng nhà. Em đưa ra như thế vì danh dự của mình,
vì danh dự của dòng họ Trương nhà ta. Không ! Mình phải xin nó cái chân ! Phải
cho nó què suốt đời ! Mình còn nhớ hôm trước nó đẩy mình ngã sóng soài đấy
không ? Hôm ấy nó ghen với mình. Chẳng là đêm trước nó ngủ với em. Vậy mà mình
chỉ đứng dậy phủi quần rồi về. Làng xóm vẫn chê mình hèn đấy.
TRƯƠNG ĐỖ :
Mình nói đúng.
Lần này tôi
quyết
không tha nó. Để xem lát nữa nó trả lời ra sao đã.
VỢ ĐỖ : Đợi nó
trả lời làm gì ? Cứ cho nó một
nhát,
thế là xong
! Tội rành rành đấy thôi. (Trỏ vào bụng.)
TRƯƠNG
ĐỖ : Ừ, tôi sẽ cho nó một nhát. Tù mấy năm
tôi cũng chịu.
VỢ ĐỖ : Nhưng quan không bắt tội mình đâu. Quan mà
bắt tội thì em lên tận Vua em kêu.
[Sửu và bà Cao sang.]
BÀ CAO : Anh cần gặp em nó có
chuyện gì đấy ?
TRƯƠNG ĐỖ : Cao Lang đâu ?
BÀ CAO (nức nở) : Nó đi rồi
!
TRƯƠNG ĐỖ : Đi đâu ?
BÀ CAO
: Nó
không nói, chỉ bảo để anh chị nó được
sống yên ổn.
VỢ ĐỖ : Cháu tưởng
hai anh em cậu ấy hoà thuận với
nhau rồi ?
BÀ CAO
: Đúng
thế. Nhưng trong
bụng thì đứa nào
cũng
có điều phải nghĩ. Không khí trong nhà tôi mấy tháng nay, tuy không xảy ra xích
mích gì, nhưng lúc nào cũng căng thẳng, buồn tẻ. Cuối cùng thằng Cao Lang xin
phép tôi... Nhưng anh Đỗ, anh cần gặp nó về chuyện gì đấy ?
VỢ ĐỖ (vội vã). Không có
chuyện gì đâu, bà ạ. Với lại
chú ấy đi rồi thì thế là xong.
BÀ CAO : Tôi biết hôm ấy nó có lỗi
với anh...
TRƯƠNG ĐỖ : Bà cũng biết chuyện à ?
BÀ CAO
: Thì tôi cũng đứng đấy thôi. Nó đẩy anh ngã.
Sau đấy tôi đã mắng nó rồi.
TRƯƠNG
ĐỖ (thở
phào). Thôi được. Bát đĩa
còn có
khi
xô khi vỡ, hàng xóm với nhau tránh sao khỏi có lúc hiểu lầm...
BÀ CAO.
Anh cần gì, hay lát nữa thằng Cao Tân về tôi
bảo nó sang ?
VỢ ĐỖ : Việc không quan trọng đâu, bà ạ.
BÀ CAO.
Nếu vậy
thì tôi về. Khốn khổ thân tôi. Đúng
là tai bay vạ
gió. Mà cái thằng Cao Lang ấy từ nhỏ chưa xa nhà bao giờ. Nó giầu tình cảm lắm.
Biết nó xa quê hương xa gia đình, liệu có sống nổi không ? Ôi, tổ tiên tôi có
làm gì tôi lỗi để con cháu phải mang họa thế này ? (Vừa khóc vừa ra.)
TRƯƠNG
ĐỖ (đắc thắng
nhìn vợ). Mình thấy chưa ?
Tôi
đã bảo hai anh em nó sẽ giết nhau mà lại ! Bây giờ một thằng bỏ nhà đi thì cũng
coi như là chết. Ha-ha! Chứ mỗi lần nhìn sang bên ấy, thấy gia đình có quả ổi
cũng chia tư cùng ăn, tôi chối mắt quá. Mẹ kiếp ! Ông khốn khổ, ông không muốn
nhìn thấy thằng nào sướng hết. Nhất là ngay cạnh nhà ông, suốt ngày nhìn thấy
nhau.
VỢ ĐỖ (buột miệng). Tội
nghiệp cậu Cao Lang.
TRƯƠNG ĐỖ (trợn mắt nhìn vợ).
Ô hay ! Mày vẫn còn
thương nó hẳn ? Mày mê nó rồi !
SỬU (đỡ lời). Chú đừng
mắng thím như
thế. Lúc nãy
chính
thím bảo chú xin anh ta một cái chân kia mà. Vả lại dù sao đứa con trong bụng
thím cũng là con của anh ta.
TRƯƠNG
ĐỖ
: Bây giờ là
con của tao ! Để tao sang
báo
với ông lang bên Thịnh Hào là mấy thang thuốc của ông ấy đã công hiệu. Vợ tao
đã có thai. Ha-ha! Mẹo tao hay chưa ? Mong sao cái thằng Cao Lang khốn kiếp ấy
chết đường chết chợ, không bao giờ về nữa. Ha-ha ! ha-ha ! Ha-ha ! (Cười như
điên như dại.)
HẾT
PHẦN THỨ NHẤT
PHẦN THỨ HAI
CẢNH 7
Nhà bà Cao. Cao Tân đang đập lúa, cởi trần,
lưc lưỡng. Tiếng hát từ ngoài ngõ vọng vào.
TIẾNG
HÁT.
"Làm
giai lấy được vợ khôn.
Như
chĩnh vàng cốm anh chôn trong nhà.
Hết
vàng anh lại đổ ra
Vợ
khôn trong nhà như của trời cho..."
Xuân Hoa bưng nồi cơm bốc khói nghi ngút trong
nhà đi ra, đặt lên thềm.
CAO TÂN (ngừng tay). Mình
nghe câu hát chưa ? Mình
như chĩnh vàng cốm anh chôn trong nhà đấy !
XUÂN
HOA (cười). Nhà
nghỉ tay ăn cơm. (Mở vung
ngửi rồi đậy lại.)
Gạo mới thơm phức.
TIẾNG HÁT (bên ngoài vọng vào).
"Đôi
ta như thể con tằm
Cùng
ăn một lá cùng nằm một nong.
Đôi
ta như thể con ong
Con quấn con quít con trong con ngoài.
Đôi
ta như thể con bài,
Chồng đánh vợ kết chẳng sai quân nào
!"
CAO TÂN. Ai đặt
câu hát mà đúng thế ! Tôi với mình
một
đánh một kết thì cấm sai quân nào thật. (Vào nhà.)
XUÂN
HOA (nói
với theo). Nhân thể mình mời
mẹ ra
ăn.
[Cao Tân vào khuất. Bà Cao châm chập lê bước ra. Mới mấy tháng mà bà già
sọm hẳn đi.]
BÀ CAO : Năm nay được mùa, hai vợ chồng bán ít thóc
đi mua ngói mà lợp lại cái nhà.
XUÂN HOA : Vâng. Nhà con cũng định
thế.
CAO TÂN (trong nhà đi ra, đã mặc
áo). Định gì ?
XUÂN HOA : Em nói với mẹ là mình vẫn
định năm nay
được
mùa là mua ngói lợp cái mái, phải thế không ? Mái tranh nát quá rồi, đằng nào
cũng phải lợp lại, chi bằng lợp ngói luôn thể. Mẹ chẳng sống được bao lâu nữa,
tuổi già cho mẹ sung sướng đôi chút. Rồi còn chú Cao Lang nữa chứ. Đêm qua con
nằm mơ thấy chú ấy thi đỗ...
BÀ CAO (buồn rầu) : Nó
không về đâu.
CAO TÂN : Sao mẹ lại
nói thế ? Chẳng lẽ chú ấy giận
con lâu thế ạ ?
BÀ CAO : Anh làm gì mà nó giận ?
CAO TÂN : Hồi ấy con cạn nghĩ quá. Chú
ấy giận cũng
phải
thôi. Nhưng đến nay mọi chuyện yên ổn rồi. (Nhìn vợ âu yếm.) Bây giờ chú
ấy về thì hay quá. Con đang tính gặt hái xong sẽ đi đón chú ấy về.
BÀ CAO : Nó không về đâu.
CAO TÂN : Ô hay,
mẹ cứ khăng khăng chú ấy không
về là sao
nhỉ ? Con thì tin, nếu con đến đón, nhất định chú ấy về.
BÀ CAO
: Anh Đỗ
nhà bên cạnh, anh ấy đe thằng Cao
Lang về anh ấy giết.
CAO TÂN
: Thứ người ghen ăn ghét ở ấy chấp làm gì ?
Doạ xằng thế thôi.
BÀ CAO
: Thế anh chị
chưa biết chuyện
à ? Chị Đỗ
bụng to với thằng Cao Lang nhà mình đấy.
CAO TÂN (sửng sốt). Sao có
chuyện ấy được ?
BÀ CAO : Khẽ chứ ! Hôm nọ chị ta
sang thú nhận hết
với
tôi. Tôi mới chợt hiểu, thì ra thằng em anh bỏ làng đi một phần cũng để trốn
tiếng.
XUÂN
HOA (buột miệng thốt lên). Vô lý ! Chị
ta đặt
điều
đấy thôi. Có thai với người nào ấy rồi đổ thừa cho chú Cao Lang nhà mình.
BÀ CAO
: Không ! Chị ta kể nghe có lý lắm. Cái đêm
cưới
anh chị, nó tránh đi, ra bờ sông lang thang. Đêm ấy trăng sáng vằng vặc, anh
chị nhớ chứ ?
XUÂN HOA : Vâng, con quên sao được ?
Hai vợ chồng
con
nằm, trăng về sáng sắp lặn, dọi vào tận giường. Con xấu hổ phải bảo nhà con
khép cửa lại. Mình nhớ chứ ?
CAO TÂN : Nhớ.
BÀ CAO
: Đêm ấy chị Đỗ ra tìm nó, rồi chắc chị ta gạ
gẫm
thế nào, nó bùi tai, lại trong lúc đang buồn, thế là ngủ với chị ta. Sau đấy,
mỗi lúc buồn, nó lại lẻn sang tìm chị ta...
CAO TÂN
: Nghe cũng hơi có lý. Tính thằng Cao Lang
mơ
mộng và dễ giận đời... Chà, thế thì cũng phiền đấy nhỉ !
[Vợ Đỗ sang, miệng cười toe
toét. Bụng đã hơi đội áo lên.]
VỢ ĐỖ
: Chào bà, chào hai anh chị. Mùi cơm gạo mới
thơm quá, cháu sang xin bà một bát đây.
XUÂN
HOA :
Mời chị ngồi ăn luôn thể ! Để lấy thêm
bát...
VỢ ĐỖ
: Nói vui thế
thôi chứ tôi ăn rồi. Bên này lúc
nào
cũng vui vẻ đầm ấm, chẳng bù với bên tôi. Nhà thì dột, chuồng lợn thì sập, mà
chồng suốt ngày bỏ nhà đi đánh xóc đĩa.
XUÂN
HOA : Thế
cháu Sửu đâu ? Sao chị không bảo
cháu nó dọi lại nhà, chữa lại chuồng lợn ?
VỢ ĐỖ
: Thằng ấy thì
hơn gì chú nó
? To
xác đấy
nhưng vừa đần vừa lười.
BÀ CAO : Tháng mấy chị ở cữ nhỉ ?
VỢ ĐỖ
: Tháng hai, bà ạ. Đẻ xong cháu đem sang đây
nhờ bà nuôi hộ.
[Trương Đỗ chạy xồng xộc vào.]
TRƯƠNG ĐỖ (hét). Về ! Về ngay
! Sao lại cứ sểnh mắt
là sang bên này thế nhỉ ? Về !
VỢ ĐỖ : Làm cái gì mà quát lên thế ?
BÀ CAO : Anh để chị ấy ngồi chơi
bên tôi đã sao ?
TRƯƠNG ĐỖ (hùng hổ) : Hàng xóm
láng giếng mà đối
đãi
với nhau như con chó ! Bà đừng có leo lẻo ! (Với vợ.) Về ! Tôi bảo có
nghe không nào ?
CAO TÂN (đứng phắt dậy). Anh
Đỗ ! Anh bảo ai là con
chó ? Gia đình tôi đụng gì đến nhà anh nào ?
TRƯƠNG ĐỖ : Lại còn không đụng !
CAO TÂN
(túm ngực Đỗ) : Tôi đụng gì đến
anh, nói
xem !
TRƯƠNG
ĐỖ : Buông ra ! Mày muốn tao vạch hết cái
thối tha của lũ chúng mày ra không ?
CAO TÂN. Muốn! Vạch ra,xem nhà này
thối tha cái gì?
BÀ CAO
( hoảng hốt) : Tân ! Buông
anh ấy ra !
Buông ra, Tân !
CAO TÂN
(buông Đỗ) : Tha cho anh lần này ! Lần sau
mà
còn hỗn láo thì liệu cái thần hồn. Nhà này không đụng gì đến nhà anh thì anh
cũng đừng đụng đến nhà này.
TRƯƠNG
ĐỖ (với
vợ). Mày nghe
thấy nó nói cái gì
chưa ? Vậy mà còn sang đây làm gì ?
VỢ ĐỖ :
Tôi quý Bà Cao. Tôi coi Bà là mẹ tôi.
Đấy là
quyền của tôi.
BÀ CAO : Chị về đi. Anh ấy đã sang
gọi thì về đi.
VỢ ĐỖ.
Thôi được. Lúc nào ông ấy đi đánh xóc đĩa thì
con lại sang với bà.
TRƯƠNG
ĐỖ : Tao cấm, tao cấm ! (Lôi vợ xềnh xệch.)
Nhà
chúng nó tốt đẹp cái gì mà thì thà thì thọt ? Anh cướp vợ của em. Dễ quý hoá
lắm đấy ! Ngủ chán chê với thằng em rồi lại ngủ với thằng anh !
XUÂN HOA (không nhịn được) :
Anh đừng nói láo !
TRƯƠNG
ĐỖ
(cười
mỉa mai) : Chị mà
còn dám mở
miệng
cãi với tôi kia đấy. Tôi nhìn rõ chị với thằng Cao Lang đè nhau ra sau bụi cây
dưới chân đền Hoa Nương Thần Nữ. Chị quên rồi ư ?
XUÂN HOA : Nói bậy ! Tôi thì cắt lưỡi anh ra !
[Đỗ đã kéo vợ ra khuất.]
(Nức
nở.) Mình ! Em không thể ở đây được nữa. Ta bán cái nhà này đi.
Rẻ mấy cũng bán, kiếm chỗ khác mà ở ! Hàng xóm như thế này thì có ngày vợ chồng
mẹ con thành kẻ thù nhau hết. Nó dựng lên toàn chuyện không có. (Bỗng thấy
chồng im lặng.) Hay anh tin nó nói thật ?
CAO TÂN : Không. Anh không tin !
Nhưng anh thương
chú
Cao Lang nhà mình quá ! Ngày ấy anh không biết Cao Lang yêu em.
XUÂN
HOA : Không ! Chú
ấy không yêu em, mà em
cũng
chưa có gì với chú ấy. (Quỳ xuống trước chồng.) Nếu anh còn nghi ngờ
thì giết em đi. Giết em để em thoát khỏi nỗi đau khổ này ! Ôi, mấy tháng nay,
tưởng mọi sự đã yên. Tưởng vợ chồng đã hiểu nhau... Ôi, anh giết em đi.
BÀ CAO : Lưỡi thằng
Trương Đỗ như lưỡi rắn độc, tin
thế nào được.
CAO TÂN
:
Nếu thế
này con càng phải đi tìm chú ấy
ngay,
để làm rõ mọi chuyện, sao cho chúng câm họng chúng đi.
BÀ CAO : Biết nó ở đâu mà tìm ?
CAO TÂN : Con sẽ tìm bằng được, dù
con có phải...
XUÂN HOA : Đúng, thà
như thế còn hơn. Anh đi yên
tâm, mọi việc nhà, chăm sóc mẹ, em sẽ thay anh
!
BÀ CAO (sau một chút) : Tìm sao được ? Nó chết rồi !
CAO TÂN : Ai bảo mẹ ?
BÀ CAO
: Cần gì ai bảo ? Tao là mẹ,
con tao làm sao
tao biết chứ.
CAO TÂN : Chắc mẹ lại nghe ai nói
gì rồi.
BÀ CAO
: Nó hiện về... Đêm hôm mồng bảy vừa rồi nó
hiện
về, đứng ở đầu giường, người đầy máu me. Tao choàng dậy hỏi: "Cao Lang đấy
à? Làm sao máu me thế kia?" thì nó biến mất. (Lau nước mắt.) Nó
chết rồi. Anh đừng đi tìm cho mất công.
CAO TÂN
: Con không tin ! Còn nếu chú
ấy làm sao
thật
thì con sẽ đem hài cốt chú ấy về. Sống đã phải tha hương thì chết cũng được nằm
ở quê nhà. Nhưng con không tin. Con không tin như thế ! (Đột nhiên quay sang
vợ.) Vậy mà mình bảo
nằm mơ thấy chú ấy thi đỗ.
XUÂN
HOA (lúng túng) : Đúng thế. Em
còn mơ thấy
chú ấy được Vua ban áo mũ. Mới đêm qua thôi.
CAO TÂN : Cũng là
mộng mị cả ! Con phải đi tìm chú
ấy. Con đi ngay bây giờ. (Chạy vào nhà.)
BÀ CAO :
Xuân Hoa ! Con giữ chồng con, đừng để nó
đi ! Uổng công thôi !
XUÂN HOA : Thưa mẹ, xin mẹ để nhà con đi. Phải tìm
bằng được chú Cao Lang và đưa chú ấy về.
BÀ CAO :
Để thanh minh chuyện thằng Đỗ vu cáo chứ
gì
? Vô ích ! Nó mồm năm miệng mười, nhà mình thật thà khờ dại. Con nai con thỏ
làm sao thanh minh được với con rắn độc, con hổ đói ? Bảo chồng chị ở nhà !
XUÂN
HOA : Không
phải chuyện thanh minh, mà là...
(Ôm
mẹ chồng.) Bây giờ con mới biết hai anh em quý nhau đến
thế ! Đêm nằm với con cũng vậy mà ban ngày cùng làm đồng cũng thế, nhà con luôn
miệng nhắc đến chú ấy. "Giá có Cao Lang" rồi lại "Cao Lang mà ở
nhà thì... ". Nhà con nhớ chú ấy quá. Thôi, mẹ để nhà con đi.
[Bà Cao thở dài bất lực. Cao
Tân khoác tay nải, cầm nón ra.]
CAO TÂN : Con đi đây, mẹ ạ.
BÀ CAO : Anh đã tính đi hướng nào chưa ? Hôm trước
mẹ đi chợ, nghe có người nói gặp nó ở Yên Lạc.
CAO TÂN
: Thế ạ ? Sao mẹ không bảo con ngay ? Mà
lâu chưa ạ ?
BÀ CAO : Cũng phải mươi ngày rồi.
CAO TÂN : Họ còn nói gì nữa
không, thưa mẹ ?
BÀ CAO
: Không.
Nhưng anh cứ
thử vào các chùa
chiền
vùng đó xem. Trời đất run rủi mà nó biết đường vào tu ở chùa thì may. Chỉ sợ...
XUÂN HOA : Mẹ sợ chú ấy thế nào ạ ?
BÀ CAO
: Tôi
không biết. Nhưng nếu nó dại dột, giận
đời mà đi theo lũ người hư hỏng thì khổ thân.
XUÂN HOA : Chuyện ấy con cam đoan
không có.
BÀ CAO : Sao chị biết ? Con người
ta khi đã phẫn chí...
CAO TÂN (đau đớn). Thôi, con
đi. Mẹ ở nhà đừng nghĩ
ngợi
vẩn vơ nữa. Chỉ ít ngày thôi, chúng con sẽ trở về. (Ra nhanh.)
[Bà Cao nhìn theo rồi thở
dài ngao ngán, đứng dậy đi vào nhà. Đến cửa bà vấp ngã. Xuân Hoa vội chạy lại đỡ.]
XUÂN HOA : Mẹ ! Mẹ làm sao không ạ ?
BÀ CAO : Khéo mất nốt thằng chồng
mày nữa.
XUÂN HOA: Mẹ đừng nghĩ quẩn. Nhà con
sẽ về và dẫn
cả
chú Cao Lang về cho mẹ. (Dìu Bà Cao vào nhà.)
CẢNH 8
Một ngôi chùa trên đất Yên Lạc.
Đêm khuya. Cao Lang mặc quần áo nâu nhà chùa
quỳ trước ban thờ Phật. Trên ban thờ một ngọn nến leo lét.
CAO LANG (lầm rầm khấn) : Lạy đức Phật Tổ từ bi hỉ
xả,
nghe con bầy tỏ ! Thân con đã được nương nhờ nơi cửa Phật, nhưng quê nhà vẫn
còn ba người thân. Cúi xin Phật tổ với phép linh thiêng mầu nhiệm, hãy độ trì :
Cho mẹ con được thanh thản tuổi già
Cho anh chị con vẹn toàn hạnh phúc...
Lạy đức Phật tổ thiêng liêng vô hạn !
Giúp chị dâu con, Xuân Hoa hiền hậu
Quên đi mối tình xưa cũ với con
Để dâng trọn trái tim cho Cao Tân.
Giúp anh con hết đi mọi nghi hoặc
Yên tâm hưởng hạnh phúc bên vợ hiền.
Con tin tưởng cúi xin Phật tổ từ bi quảng đại..."
[Một cô gái lẻn vào đứng phía
sau lắng nghe.]
CÔ GÁI : Chú Tiểu Cao !
[Cao Lang mải
mê khấn, không nghe thấy.]
(Cao giọng hơn một chút.) Chú
Tiểu Cao ! Em muốn nói câu này với chú Tiểu.
CAO
LANG (sợ
hãi vội bước
ra) : Ôi, sao cô lại vào
chùa giữa lúc nửa đêm thế này ?
CÔ GÁI
: Chàng Cao ! Em đã nghe kể về hoàn cảnh éo
le
của chàng. Mới có thế, sao chàng đã vội giận đời cắt tóc đi tu ? Chàng còn trẻ,
đời còn dài, sao đã sớm huỷ hoại thân mình như thế ? Em còn nghe nói chàng hay
chữ lắm...
CAO
LANG :
Cô đừng nói với tôi những lời lẽ
ấy. Và
cô
cũng về đi. Đêm hôm khuya khoắt thế này, nhỡ ai biết sẽ phiền cho cô lắm đấy.
CÔ GÁI
: Chàng Cao ! Em
nằm, đêm trằn trọc không
ngủ được, càng nghĩ càng tiếc cho chàng...
CAO LANG : Cuộc đời tôi có gì đâu mà
đáng tiếc ? Tôi
còn
sống ngày nào cũng chỉ là đau khổ tiếp nối đau khổ mà thôi. Tôi yêu quê hương,
thế mà phải rời xa. Tôi yêu một người con gái, thế mà không được quyền nói với
nàng một lời âu yếm...
CÔ GÁI
: Đừng nghĩ thế, chàng Cao. Những
đau khổ
của
chàng làm sao che khuất nổi niềm vui của cuộc sống ? Chàng nhìn ra ngoài trời
kia xem. Những vì sao lấp lánh mới đẹp làm sao ! Và sáng mai chàng ra cổng chùa
nhìn về hướng Đông, sẽ thấy mặt trời mọc, cả bầu trời hồng rực ! Và thế gian
còn biết bao người con gái khác có thể sẽ yêu thương chàng, đem hạnh phúc đến
cho chàng.
CAO LANG : Những điều cô nói có thể
đúng với người
khác, nhưng không đúng với tôi.
CÔ GÁI : Chàng Cao !
CAO LANG : Cô về đi.
Đêm đã khuya lắm rồi, nhỡ ai
biết sẽ phiền cho cô lắm đấy. Về đi...
CÔ GÁI
: Không
ai biết đâu. Lúc này mọi người đều
đang ngủ say...
[Đột nhiên Sư Cụ bước
vào,
tay lần tràng hạt...]
SƯ CỤ : Tín nữ lầm rồi. Ta không ngủ và đã nghe thấy
hết câu chuyện của cô.
[Cao Lang và cô gái giật mình, lùi lại sợ hãi.]
CÔ GÁI : Bạch sư cụ...
SƯ CỤ
(ngắt lời) : Ta khuyên
cô từ nay để
yên cho
người
nhà chùa. Bây giờ ta muốn nói với đệ tử của ta. (Quay sang Cao Lang.) Tiểu Cao, ta thấy rõ ngươi
chưa rũ sạch bụi trần.
CAO LANG : Bạch thầy... xin hãy
thương tình đệ tử...
SƯ CỤ : Từ nay ngươi không còn là
đệ tử nhà Phật nữa.
Ôi,
ta tưởng ngươi đã thấy hết được cái vô nghĩa của cuộc đời, đã diệt hết lòng
dục. Ta đã hy vọng ngươi có chữ nghĩa sẽ mau chóng hiểu được giáo lý trong kinh
bổn nhà Phật, để đạt tới chính quả. Ai ngờ...
CAO LANG : Bạch thầy, cho đệ tử được
phép bầy tỏ...
SƯ CỤ
: Ta không nhận ngươi nữa. Hãy rời khỏi chùa
ngay
lúc này.
CÔ GÁI : Bạch sư cụ, là lỗi tại
con...
SƯ CỤ
: Cô
là người trần
tục, ta không nói làm gì.
Nhưng
Tiểu Cao đã xuất gia mà phạm lỗi mới đáng trách. (Gọi to.) Tiểu Ngọ, con !
TIỂU NGỌ (vội chạy đến, kính cẩn
chắp tay, cúi đầu) :
Bạch thầy...
SƯ CỤ
: Con vào lấy khăn
gói Tiểu Cao
ra đây. Ta
không nhận
nó ở chùa ta nữa. Bỏ vào tay nải cho nó ba đấu gạo kèm theo ba phong oản để nó
ăn tạm dọc đường vài ngày đầu.
TIỂU
NGỌ : Bạch thầy ! Lúc này ngoài đường tối lắm.
Xin
thầy rộng lượng cho Tiểu Cao lui lại đến sáng mai.
CAO LANG (quỳ xuống chắp tay) : Bạch thầy, xin hãy
thương đệ tử. Đệ tử không có nơi nào để đi.
SƯ CỤ : Nhưng đây cũng không phải
nơi của ngươi.
Hãy
ra cổng chùa, chờ sáng rồi đi tiếp. Ta rất tiếc, nhưng chùa chiền chỉ dành cho
những ai đã dứt bỏ mọi duyên nợ với cõi đời. (Ra.)
[Còn lại Cao Lang và cô gái.]
CÔ GÁI
: Chàng
Cao ! Em không
ngờ sự thể lại dẫn
đến thế này.
CAO
LANG : Cô
không có lỗi gì. Bây giờ thì cô chịu
về rồi chứ ?
[Tiểu Ngọ ra, đưa tay nải cho Cao Lang.]
TIỂU
NGỌ :
Chú vừa phạm
lỗi gì đấy ? (Chợt nhìn
thấy
cô gái.) Cô Xoan ! Sao cô vào đây ? Giữa đêm
hôm khuya khoắt thế này ? Tính Sư cụ nghiêm khắc lắm, không bao giờ tha thứ
những chuyện như thế này đâu.
CAO
LANG ( cởi
áo nâu đưa
Tiểu Ngọ, mặc áo của
mình
vào, đỡ tay nải, cầm nón). Chúc
chú mau tu thành chính quả! (Ra.)
CẢNH 9
Ngoài cổng chùa.Cao Tân ra khỏi cổng. Xoan lẽo
đẽo theo sau. Cao Lang đứng lại suy nghĩ.
XOAN : Chàng định đi đâu bây giờ
?
CAO LANG (ngoái đầu lại, ngạc
nhiên). Ôi, cô chưa
về
ư
? (Sau một chút, chậm rãi.) Tôi
đến tu ở ngôi chùa này là cùng đường rồi. Chưa biết đi đâu.
XOAN : Hay về
với gia đình em ? Em mồ côi cha mẹ,
hiện
sống với anh và chị dâu. Anh chị em rất hiền lành. Chàng về cùng làm ruộng với
gia đình em, chứ đi đâu nữa làm gì ? Chàng Cao, em rất quý chàng ! (Hạ
giọng.) Và nếu chàng
không chê em xấu xí thì... (Quay
mặt đi e lệ.)
CAO
LANG : Cảm ơn cô, nhưng lòng tôi nguội lạnh
rồi.
Không đem lại hạnh phúc cho ai được nữa. Không, cảm ơn cô. Và nếu thật sự quý
tôi thì cô hãy nghe lời tôi : về nhà và quên tôi đi.
XOAN : Em van
chàng, hãy về với gia đình em. Chàng
không
yêu em cũng được, nhưng hãy cho em làm đứa em gái chăm sóc chàng.
CAO
LANG : Cô đừng nói nữa vô ích. Tôi đã thề trước
Phật
tổ, và bây giờ tuy không được ở chùa, tôi vẫn là đệ tử nhà Phật. Cô Xoan, hiểu
cho tôi và tha thứ cho tôi...
XOAN : Thôi đành. Em chẳng biết
nói thế nào để chàng
thay
đổi. Em về và mong chàng đừng nông nổi làm điều gì dại dột. (Lau nước mắt,
từ từ đi ra.)
CAO
LANG (còn lại
một mình, hướng về phía Đông,
lẩm
bẩm.) Làng ta ở nơi kia, chỉ cách một dòng sông và
mấy chục dặm đường, vậy mà sao xa vời vợi ! (Ngâm.)
"Quê hương xa tắp mịt mùng,
Ta như chiếc lá rời cành, chơi vơi
Gió đưa đến tận cuối trời
Héo khô còn ở trên đời làm chi ?"
(Chắp
tay hướng về phía Tây.) Lạy đức Phật tổ đại từ bi,
xin cho con được thoát khỏi cõi trần bụi bậm này. (Ngồi xuống xếp vòng tròn,
tựa lưng vào mô đất bên đường.)
Sao lúc này ta nhớ mẹ ta và anh ta đến thế ! Xin mẹ tha thứ cho con.
Xin anh tha thứ cho em. Xuân Hoa, mong nàng hãy vì ta chăm sóc mẹ và anh của
ta. Lạy đức Phật từ bi, hãy tiếp nhận một sinh linh đau khổ ! (Nhắm mắt lịm
dần.)
[Bỗng sư cụ và tiểu Ngọ đi nhanh tới.]
SƯ CỤ
( cúi xuống lay
gọi ) : Tiểu Cao ! Tiểu Cao !
(Xem mạch Cao Lang xong thở dài.) Tịch
rồi ! Tiểu Cao tịch rồi ! Tiểu Ngọ, con về chùa lấy cho ta thẻ hương để ta làm
lễ cầu siêu cho tiểu Cao.
[Tiểu Ngọ chạy đi.]
(Chắp tay khấn.) Ta
đã làm một việc nhẫn tâm. Tiểu Cao ! Hãy hiểu cho thầy. Thầy đâu biết con đã
quyết dứt cuộc đời trần tục!
[Tiểu Ngọ đem bó hương đưa sư cụ.]
(Đốt hương, khấn.) Lạy
đức Phật tổ đại từ đại bi, cúi xin Người đừng để hình hài của một đệ tử chân tu
như thế này bị mai một. (Ngắt những
bông hoa bên đường rắc lên người Cao Lang, miệng nhẩm đọc bài kệ.)
Tiểu Cao Tiểu Cao!
Sống đầy oan khiên
Chết lòng chưa thoả
Nêu cao tấm gương
Cho người trần thế
Nam mô A-di-đà Phật!
[Đột nhiên một tảng đá nhú lên chỗ thi thể Cao Lang. Tảng đá lớn lên rất nhanh,
hất những bông hoa rơi xuống. Tảng đá trắng tinh.]
(Ngạc nhiên.) Ôi, đức Như Lai đã ban phúc
lành cho đệ tử của Ngài rồi !
[Cao Tân chạy đến, thở hồng hộc.]
CAO TÂN
: Bạch sư cụ, con là Cao Tân, anh ruột
Tiểu
Cao,
đệ tử của Sư cụ. Con đến chùa thì được tin em con vừa rời chùa. Con vội chạy ra
đây. Em con đi hướng nào, bạch Sư cụ ? Con cần tìm em con.
SƯ CỤ
: Tiểu Cao đã
tịch rồi. Ông nhìn thấy tảng đá
trắng
này không ? Đấy là đức Như Lai thương tấm lòng trinh trắng của em ông, đã biến
em ông thành tảng đá tinh khiết để nêu tấm gương vĩnh cửu cho người đời về lòng
vị tha cao cả của cậu ấy.
CAO TÂN
: Ôi,
con đến chậm
mất một chút ! (Quay
sang
Sư cụ.) Chắc
khi nương nhờ cửa Phật, em con đã thổ lộ mọi điều với Sư cụ. Chính con có lỗi
trong chuyện này. Bây giờ em con đã tịch, con xin Sư cụ được ở lại một lát với
em con. (Quỳ xuống trước tảng đá trắng tinh.)
[Sư
cụ ra hiệu cho Tiểu Ngọ. Cả hai lẳng lặng rút đi.]
(Cao Tân còn lại một mình, khấn.) Cao
Lang ! Em đã không còn trên cõi đời này thì anh biết sống làm sao ? Lạy đức Như
Lai, xin Ngài từ bi ban cho con được mãi mãi bên cạnh em con! (Ôm tảng đá và
biến thành một cái cây thẳng vút lên cao dần trong một nét nhạc vừa phiêu diêu
vừa thành kính.)
CẢNH 10
Trở lai nhà bà Cao. Bà cụ đã mất. Ban thờ nghi
ngút khói. Xuân Hoa mặc đại tang quỳ khấn trước ban thờ.
XUÂN HOA : Tội nghiệp mẹ quá ! Nhắm
mắt mà không
có
con trai bên cạnh. Cao Tân ! Mình ở đâu ? Cao Lang nữa, chú lưu lạc phương nào
?
TRƯƠNG
ĐỖ (lò dò vào) : Chào cô Xuân Hoa ! Cô
lại
khóc
Bà đấy à ? (Nhìn quanh.) Từ
hôm Bà mất đi, nhà cửa quạnh hiu đến sợ. Mới ngày nào đông vui là thế. Khách
khứa đến dự đám cưới cô, ngồi chật ních cả trong nhà, ngoài sân.
XUÂN HOA : Anh lẩm nhẩm gì thế ? Anh
về đi cho...
TRƯƠNG
ĐỖ : Ô
hay, cô nói đến lạ ! Hàng xóm sang
thăm
hỏi nhau cũng không được hay sao ? Nhất là bây giờ, cô chỉ còn một thân một
mình, thì tôi cũng thế. Con mụ vợ lăng loàn của tôi đã bỏ đi với thằng cháu của
tôi rồi. Nó vừa đẻ thằng con trai kháu khỉnh lắm.
XUÂN
HOA : Chuyện
nhà anh , tôi quan tâm làm gì ?
Mời
anh đi đi ! Có hàng xóm láng giềng như anh thì tan cửa nát nhà là điều không có
gì lạ.
TRƯƠNG ĐỖ : Gia đình này nát tan đâu
phải tại tôi !
XUÂN HOA : Vậy anh bảo tại ai ?
TRƯƠNG
ĐỖ
: Tại...
(Cười đĩ thoã.) Tại cô ! Cô
đẹp
quá
cho nên tôi mê, tôi không lấy được cô thì thằng nào lấy được tôi phải diệt nó !
XUÂN HOA : Đừng nói bậy ! Cút đi
ngay !
TRƯƠNG
ĐỖ : Nhưng tôi sang là có việc đấy. Tôi vừa
được tin về hai anh em họ Cao...
XUÂN HOA : Anh không đánh lừa tôi
đấy chứ ?
TRƯƠNG
ĐỖ : Cô
không tin thì
tôi không nói nữa.
(Định ra.)
XUÂN HOA : Anh Đỗ,
đứng lại đã ! Thôi được, tôi tin.
Vậy anh nói
đi, chồng tôi tìm được chú Cao Lang rồi à ? Hai anh
em hiện ở đâu ?
TRƯƠNG ĐỖ : Tôi sẽ nói, nếu cô chịu
lấy tôi.
XUÂN HOA : Thế thì
thôi. Tôi không cần hỏi anh nữa.
Tôi tự đi tìm lấy. Anh về đi cho tôi nhờ.
TRƯƠNG
ĐỖ
: Cả hai anh em
đã chết ! Cho nên nếu
cô lấy tôi thì cũng không phải là hai chồng.
XUÂN HOA (hoảng hốt) : Anh nghe ai nói ?
TRƯƠNG
ĐỖ : Cô
muốn tìm họ thì tôi đề ra thế này.
Nếu
tôi dẫn cô đến chỗ hai cậu ấy qua đời và có đủ bằng chứng là cả hai đều không
còn thì cô chịu lấy tôi, được không ?
XUÂN
HOA (sau một
chút) : Được. Nếu
có đủ bằng
chứng là chồng tôi đã chết...
TRƯƠNG ĐỖ : Cô thề đi !
XUÂN HOA (chắp tay trước ban thờ Bà Cao). Tôi xin
thề trước vong linh mẹ chồng tôi.
TRƯƠNG
ĐỖ : Được. (Cười đắc thắng.) Kẻ khác
thề
thì tôi không tin, nhưng cô thề thì tôi tin.
XUÂN HOA : Vậy anh dẫn tôi đến đấy ngay
bây giờ.
TRƯƠNG ĐỖ : Rồi cô chịu lấy tôi ?
XUÂN HOA : Sau khi
thắp ba nén hương lên mộ chồng
tôi.
TRƯƠNG
ĐỖ (suy
nghĩ một chút) : Cũng được. Chỉ có
điều
mấy hôm nay tôi có việc, chưa đi được. Nếu vội thì cô tự tìm đến vậy. Cô hỏi
chùa Khúc Sơn bên kia sông, gặp sư cụ trụ trì ở đấy, sư cụ sẽ chỉ cho cô mộ của
hai anh em họ Cao.
XUÂN
HOA : Chùa
Khúc Sơn ? Bên kia sông ? Tôi sẽ
vừa đi vừa hỏi thăm.
TRƯƠNG ĐỖ : Sau đấy cô về và ta làm
lễ cưới. Nói cô
biết, cô không trốn tôi được đâu.
XUÂN HOA : Tôi đã thề, anh nghe thấy
rồi.
TRƯƠNG ĐỖ : Hì-hì, tôi hiểu. (Ra.)
CẢNH 11
Đây là cảnh phụ. Khi diễn, nên khai thác các
thủ pháp cách điệu của sân khấu truyền thống.
Sông Thao. Xuân Hoa khoác tay nải, tay cầm nón
đứng trên bờ sông gọi đò. Đò ngang đang tới. Chèo đò là một ông già râu dài,
khăn chùm kín mặt.
ÔNG LÁI : Nước lũ đang to, chị có việc gì cần kíp mà
phải vất vả thế này ?
XUÂN HOA : Cháu đi tìm chồng cháu. (Bước
lên đò.)
ÔNG LÁI
(chép miệng) : Khổ ! (Chèo thuyền.) Chồng
chị đi đâu mà chị phải đi tìm ?
XUÂN HOA : Chuyện dài lắm cụ ạ. Ôi,
sao đò đi chậm
thế, cụ ?
ÔNG LÁI
: Chị không thấy nước chảy xiết à ? Phải cho
thuyền
bơi ngược lên rồi mới sang ngang được. Với lại chị không thấy tôi già yếu thế
này à ?
XUÂN HOA : Phải rồi, cháu muốn nhanh
thì cháu phải
xắn
tay vào chứ. Để cháu cùng chèo với cụ. (Nhấc mai chèo khác, cùng chèo, vừa
chèo vừa hát.)
"Khoan khoan, hò khoan,
Đò đi cho nhanh
Cho ta gặp chàng
Khoan khoan hò khoan,
Sóng kia dù dữ,
Can ngăn sao nổi
Tấm lòng người vợ.
Khát khao gặp chồng
Khoan khoan, hò khoan!"
Cụ
ạ, gia đình cháu đang đầm ấm bỗng nhiên tan nát !
ÔNG LÁI : Sao lại thế ?
XUÂN
HOA : Chỉ
tại nhà cháu có tên hàng xóm đố
kỵ
và hiểm ác.
ÔNG LÁI : Khéo nó mê chị đấy.
XUÂN HOA : Nó mê gì cháu ? Có họa nó mê cái nhà
ngói năm
gian, cái vườn cây ăn quả xum xuê với hai mẫu ruộng tốt thì có. Với lại nó ghen
ghét, thấy gia đình cháu hòa thuận đầm ấm...
ÔNG LÁI
(cười) : Thì cả thế nữa.
Nhưng cái chính là
nó
mê chị. Mà chị đẹp thật đấy. Tôi chở đò trên bến sông này đã mấy chục năm, đàn
bà con gái sang ngang cũng lắm, thế mà chưa thấy ai xinh đẹp như nhà chị. Vậy
tôi đoán thế này có đúng không nhé ? Nhưng chị đứng cho chắc đấy, tôi cho
thuyền sang ngang, nước chảy xiết lắm, lật thuyền như chơi. Tôi đoán thế này.
Nó mê chị, không lấy được thế là nó làm cho gia đình chị lục đục, chồng chị
buộc phải bỏ đi, đúng vậy không ?
XUÂN
HOA (ngạc nhiên) : Sao cụ biết rõ tình
cảnh gia
đình
nhà cháu thế ? (Đột nhiên nhận ra.)
Trương Đỗ !
TRƯƠNG
ĐỖ (cười khùng
khục) : Cẩn thận kẻo
lật
thuyền
đấy ! (Một tay cầm mái chèo, một tay lột khăn che mặt và bộ râu.) Chính tôi đây. Cô đã thề
nhưng tính tôi đa nghi nên tôi muốn cô thực hiện lời hứa ngay lúc này, khi chỉ
có hai ta trên con thuyền giữa dòng sông chảy xiết này.
XUÂN HOA : Không được, thuyền đang
tròng trành !
TRƯƠNG
ĐỖ : Có
thế mới bắt cô phải chịu
tôi chứ.
Tất nhiên
trên giường có chăn có chiếu thú vị hơn nhiều. Nhưng đây đâu phải để thú vị, mà
chỉ là một cam kết để ta tin nhau.
XUÂN HOA : Vậy là anh không tin, mặc
dù tôi đã thề.
TRƯƠNG
ĐỖ : Chưa. Làm
thế này chắc ăn hơn. Nào,
cô chịu khó...
[Xuân Hoa đột nhiên bất ngờ
đẩy Trương Đỗ xuống nước.]
(Lóp ngóp dưới nước.) Tao
sẽ giết mày !
[Hắn vừa bám được vào mạn
thuyền thìXuân Hoa đã đập mái chèo làm tay hắn rời ra. Cuối cùng Xuân Hoa đưa được
con thuyền vào bờ. Cô nhẩy lên.]
XUÂN HOA (với mấy khách đang chờ
đò). Các ông cứu
tôi
với ! Tên lái kia định cưỡng hiếp tôi lúc giữa sông ! (Chạy đi.)
TRƯƠNG
ĐỖ (đã
lên bờ, đuổi
theo Xuân Hoa). Các
ông
giữ nó cho tôi. Nó là vợ tôi. Nó theo trai. Các ông đừng nghe nó.
[Nhưng mấy người khách đã
đoán được sự tình, giữ chặt Trương Đỗ cho Xuân Hoa chạy.]
MỘT
KHÁCH
: Anh xấu trai
thế, ai bảo lấy vợ đẹp?
Chị
ấy theo trai là chuyện bình thường ! Mặc chị ấy. Chở chúng tôi sang ngang đã.
[Họ cười vang. Trương Đỗ phải miễn cưỡng chở họ sang ngang.]
CẢNH 12
Trước cổng chùa Khúc Sơn. Bên đường là tảng đá
lớn trắng tinh và cây cau thẳng vút mọc bên cạnh.
Trương Đỗ vào cùng ba tên côn đồ. Hắn nhìn
quanh xem xét.
TRƯƠNG
ĐỖ : Đúng
chỗ này rồi. Chúng bay nấp cho
khéo.
Lúc nào tao gọi mới xông ra giữ chặt lấy nó, trói lại, giải đi. Xong việc tao
đưa nốt tiền và còn thưởng thêm nữa, nếu chúng bay làm được gọn. (Nhìn ra.) Nó đến rồi. Nấp vào mau !
[Bọn chúng nấp vào sau các
bụi cây.
Tiểu Ngọ dẫn Xuân Hoa mặc
đại tang đi vào.]
TIỂU
NGỌ : Tảng
đá trắng tinh là em chồng chị, còn
cái cây cao vút kia mới là chồng chị.
XUÂN
HOA : Cảm ơn
chú, bây giờ chú để mặc tôi ở
đây với chồng tôi và em anh ấy.
TIỂU
NGỌ
: Lát nữa mời
chị về chùa ăn uống, nghỉ
ngơi.
Sư cụ bảo nhân dịp chị ở quê lên, nhà chùa sẽ làm lễ cầu siêu lần nữa cho cả
hai anh em họ Cao. (Ra.)
[Xuân Hoa quỳ xuống, thắp nén
hương cắm trước tảng đá vôi và cây cau. Trương Đỗ nhẩy sau bụi cây ra.]
TRƯƠNG
ĐỖ. Cô
Xuân Hoa ! Thắp nén hương thế đủ
rồi. Bây giờ cô theo tôi về làng !
XUÂN HOA : Tôi ở lại đây với chồng
và em chồng tôi.
TRƯƠNG ĐỖ : Cô đã thề sẽ chịu lấy tôi
kia mà ?
XUÂN HOA : Do anh bắt tôi phải thề.
Vong linh mẹ tôi
sẽ hiểu và tha thứ cho tôi.
TRƯƠNG
ĐỖ (giận dữ quát). Không nói
nhiều. Cô có
về làng với tôi không ?
XUÂN HOA : Không !
TRƯƠNG ĐỖ : Bọn bay đâu ?
[Đám côn đồ ùa ra, trói Xuân Hoa lại. Đã phòng bị, Xuân Hoa thừa lúc bất
ngờ, đạp vào Trương Đỗ khiến hắn bắn vào tảng đá, đập đầu chết.
Bọn côn đồ thấy vậy bỏ chạy mất.]
XUÂN
HOA (quỳ
xuống khấn). Lạy đức Phật tổ
đại từ
đại
bi ! Ngài đã cho em chồng con biến thành tảng đá tinh khiết, cho chồng con biến
thành cái cây cao vút vươn thẳng lên trời. Xin Ngài hãy biến tên lòng dạ đen
đúa kia thành giống cỏ hôi bò dưới mặt đất rác rưởi.
[Thi thể Trương Đỗ biến mất,
thay vào là thứ cỏ mọc lan nhanh trên mặt đất.]
Cúi
xin Phật tổ đại từ đại bi thương tình, cho con mãi mãi được ở bên chồng con và
em anh ấy. (Từ từ khuỵu xuống, hai tay vẫn ôm chặt cây cau.)
[Xuân Hoa biến mất, tại chỗ
ấy mọc lên một thứ cây leo nhanh chóng lan nhanh, ôm lấy cây cau.
Sân khấu bừng sáng trong
tiếng đồng ca vẳng đến.]
TIẾNG ĐỒNG CA.
"Em là con gái làng La,
Mỗi câu em hát là ba miếng trầu.
Lá trầu đệm với miếng cau
Bổ ra làm sáu đỏ au nghĩa tình.
Vôi kia một chút trắng tinh,
Mới đủ thắt mối duyên tình đôi ta !"
HẾT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét