MẠC NGÔN
Nhân loại đang điên cuồng bóc lột trái đất:
Chúng
ta khoan vào trái đất trăm ngàn lỗ thủng, chúng ta làm ô nhiễm các dòng sông,
đại dương và không khí, chúng ta tập trung lại một chỗ, dùng sắt thép và xi
măng xây nên những công trình kiến trúc kỳ quái, đặt cho nó cái tên mỹ miều là
“thành phố”, chúng ta ở trong những thành phố này thoải mái phóng túng những
dục vọng của mình, tạo ra những thứ rác rưởi vĩnh viễn khó mà tiêu huỷ được.
So
với người ở nông thôn, người thành thị là có tội, so với người nghèo, người
giàu là có tội, so với nhân dân, quan chức là có tội, theo một ý nghĩa nào đó
mà nói, quan càng to, tội càng lớn, vì quan càng cao, phạm vi cai quản càng
rộng, dục vọng càng lớn, hao phí tài nguyên càng nhiều.
So
với các quốc gia chưa phát triển, quốc gia phát triển là có tội, vì dục vọng
của các nước phát triển còn lớn hơn, nước phát triển không chỉ làm hại trên
lãnh thổ của mình, mà còn ảnh hưởng đến các nước khác, đến Hải phận Quốc tế,
đến Bắc cực, Nam cực, lên mặt trăng, đi lên vũ trụ làm những việc có hại
một cách mù quáng.
Địa
cầu bốn bề lửa khói, toàn thân run rẩy, biển cả kêu gào, cát bụi bay khắp nơi,
hạn hán lũ lụt, bệnh tật lan tràn… đều liên quan đến sự phát triển bệnh hoạn
của khoa học kỹ thuật dưới sự kích thích bởi dục vọng tham lam của các nước
phát triển.
***
Trong
thời đại như vậy, văn học của chúng ta kỳ thực đảm đương một trọng trách rất
lớn, trách nhiệm cứu trái đất và cứu nhân loại, chúng ta phải dùng tác phẩm của
mình nói cho mọi người biết, đặc biệt là những người giàu có do sử dụng những
thủ đoạn bất chính để đạt được tiền tài và quyền lực, họ là những người có tội,
thần linh sẽ không bảo hộ cho họ. Chúng ta phải dùng tác phẩm của mình nói với
những chính trị gia hư vinh rằng, cái gọi là lợi ích quốc gia không phải là tối
cao nhất, điều cao cả chân chính nhất là lợi ích lâu dài của toàn nhân loại.
Chúng
ta phải dùng tác phẩm của mình nói với những phụ nữ có cả ngàn chiếc váy, có cả
vạn đôi giày rằng họ có tội; chúng ta phải dùng tác phẩm của mình nói cho những
quý ông sở hữu hàng chục chiếc xe hơi hạng sang biết rằng họ là người có tội,
chúng ta phải nói cho những người sử hữu máy bay riêng, du thuyền
riêng biết rằng họ là người có tội, cho dù trên thế giới này có tiền là
muốn làm gì thì làm, nhưng những việc họ muốn làm gì thì làm là phạm tội với
nhân loại, cho dù tiền của họ kiếm được là hợp pháp.
***
Chúng
ta phải dùng tác phẩm của mình nói với những nhà giàu mới nổi, những kẻ đầu cơ,
những kẻ cưỡng đoạt, lừa đảo, những kẻ xấu xa, tham quan, vô lại biết rằng mọi
người ngồi chung trên một chiếc thuyền, nếu thuyền chìm, cho dù họ mặc hàng
hiệu, châu báu đầy người, hay đơn sơ áo vải, vô danh tiểu tốt thì kết cục đều
như nhau cả.
Chúng ta phải dùng tác phẩm văn học của mình truyền đạt cho
mọi người rất nhiều đạo lý căn bản nhất:
Ví
dụ nhà xây để ở, không phải để đầu cơ, nếu nhà xây lên không ở thì đó không
phải là nhà. Chúng ta phải để mọi người nhớ lại, khi nhân loại chưa phát minh
ra điều hòa, người chết vì nóng không nhiều như bây giờ. Khi nhân loại chưa
phát minh ra đèn điện, bệnh cận thị ít hơn bây giờ nhiều. Khi chưa có tivi,
thời gian rảnh rỗi của mọi người cũng phong phú như vậy. Khi chưa có internet,
số người ngớ ngẩn dường như ít hơn bây giờ nhiều.
Giao
thông thuận lợi khiến người ta mất đi niềm vui của du lịch, thông tin nhanh
chóng khiến người ta mất đi hạnh phúc của việc thư từ qua lại, thực phẩm quá dư
thừa khiến người ta mất đi mùi vị khi ăn, dễ dãi về tình dục khiến người ta mất
đi năng lực của tình cảm lứa đôi. Không cần thiết phải phát triển nhanh như
vậy, không cần thiết phải làm động vật và thực vật lớn nhanh như vậy. Vì động,
thực vật lớn quá nhanh thì ăn không ngon, bởi không có dinh dưỡng mà chứa hàm
lượng chất độc và các chất kích thích khác.
***
Trong
sự phát triển bệnh hoạn của khoa học dưới sự kích phát của tiền bạc, tham vọng
và quyền lực đã làm cho cuộc sống của nhân loại mất mát quá nhiều cảm nhận thú
vị và đối mặt với đầy rẫy nguy cơ.
Kiếm chế một chút, chậm rãi một chút, 10 phần thông minh chỉ
dùng 5 phần, còn 5 phần để lại cho con cháu.
Vật
chất cơ bản nhất để duy trì sinh mạng của nhân loại là không khí, ánh sáng mặt
trời, thực vật và nước, những thứ khác đều là xa xỉ phẩm. Đương nhiên, quần áo
và nhà cửa cũng cần thiết. Những ngày tháng tốt đẹp của nhân loại không còn
nhiều nữa.
Khi
con người ở trong sa mạc, sẽ hiểu được nước và thực phẩm quý giá hơn vàng, bạc
và kim cương rất nhiều. Khi gặp động đất và sóng thần, người ta sẽ hiểu, cho dù
có bao nhiêu biệt thự hào hoa, khách sạn sang trọng, thì trong bàn tay vĩ đại
của tự nhiên cũng chỉ là một đống bùn đất. Khi con người huỷ hoại trái đất tới
mức không còn phù hợp để sống được nữa, lúc đó, quốc gia nào, dân tộc nào,
chính đảng hay cổ phiếu nào cũng trở nên vô nghĩa, đương nhiên, văn học cũng
trở thành vô nghĩa.
Văn
học của chúng ta thực sự có thể khiến tham vọng của nhân loại, đặc biệt là tham
vọng của quốc gia phần nào được thu hẹp lại không? Kết luận là rất bi quan, cho
dù kết luận là bi quan, nhưng chúng ta không thể buông bỏ nỗ lực, bởi vì, đây
không chỉ là cứu người, mà đồng thời cũng là cứu chính bản thân mình.
Theo SOUND OF HOPE Biên dịch: Minh Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét