VỀ CÁI CHẾT
Nghe lỏm được trong công viên Võ Thị Sáu câu chuyện phiếm giữa mấy ông già :
- Chào Cụ. Nhân tiện xin hỏi Cụ một câu.
- Cụ cứ tự nhiên.
- Cả hai chúng ta đều già lắm rôi.
Thế Cụ có sợ chết không ?
- (cười). Không !
- Cụ nghĩ thế nào mà không sợ ?
- Ai rồi cũng chết cả. Đến các ông
Mác, Ăng-ghen, Lê-nin… rồi cũng ngoẻo cả. Anh hùng như Quan Công, Hạng Vũ, hay
hèn nhát như gì ấy thì cuối cùng cũng về với đất cả. Lắm anh sợ chết, tìm mọi
cách kéo dài cuộc sống, nghe ai nói ở đâu có người tài biết phép trường sinh, là
đón về hậu đãi, cuối cùng cũng… ngoẻo ! Ông Trời đã định thế rồi.
- Ông Trời ?
- Tức là Tạo Hóa ấy !
- Nhưng chết là cái gì nhỉ ?
- Tôi nhớ một triết gia đã nói : “Chết là trở về trạng thái lúc anh chưa sinh
ra.”
- Như thế thì Cụ với tôi sinh ra
trên cõi đời này để làm gì ? Sống mấy chục năm rồi lăn đùng ra chết và trở lại
trạng thái lúc ta chưa sinh ra ! Vớ vẩn !
- Hay “lắm chuyện” ? Thà đừng sinh
ra cho nó xong.
- Và cuộc đời vô nghĩa, đúng không,
Cụ ?
- Người ta bàn tán rất nhiều về chuyện
ấy đấy : cuộc đời có ý nghĩa hay không.
- Ý Cụ thì thế nào ?
- Tôi cho là không có ý nghĩa gì hết.
Tôi có ông bạn hơn tuổi, bảo : Có ý nghĩa chứ, đấy là duy trì nòi giống ! Tôi
nghĩ ông bạn ấy nói thế là để tự an ủi thôi, chứ làm gì có ý nghĩa. Vả lại con
người ta mỗi lúc nghĩ một khác. Trong ấy cái tuổi rất quyết định. Tôi nhớ khi
nói câu ấy, ông kia mới chưa đến 50. Nhà văn nữ FRANOISE SAGAN nói một câu tôi
cho là rất chí lý : “Mỗi khi đọc một trước tác của ai đấy, cần xem lúc viết họ
bao nhiêu tuổi.”
- Lúc nói câu ấy, bà ta bao nhiêu tuổi
?
- Tôi không biết chính xác. Chắc phải
khoảng năm chục. Nhân đây tôi lại nhớ câu đùa của nhà văn hài hước Anh BERNARD
SHAW. Ông ta nói : “Nếu anh chưa đến 48 tuổi mà đã bị quan thì anh biết nhiều
quá đấy. Còn nếu anh đã quá tuổi 48 mà anh vẫn lạc quan, chắc chắn anh biết quá
ít đấy !”
- Tại sao lại là 48 ?
- Lối nói đùa của người Ăng-lê thôi,
vấn đề không phải 48 hay 49 hay 50 mà chỉ có ý là đã bắt đầu già.
- Lúc nãy ông nói đến SAGAN ! Tôi nhớ
ra rồi ! Cái bà viết cuốn sách năm chưa đầy 20 tuổi và nổi tiếng lừng lẫy ấy phải
không ? Cuốn gì ấy nhỉ ?
- “Bonjour Tristesse”.
- Phải rồi. “Bonjour Tristesse”. Bản
dịch của ông nào đấy ở NXB Hội Nhà Văn lấy đề là “Buồn ơi, chào mi !”
- Đấy là chú em ruột tôi. Nhân đây kể
lại chuyện cũ. Khi dịch, đến cái tên khó dịch quá, chú ấy hỏi ý kiến tôi. Tôi
thấy chưa ổn, nhưng rồi nghĩ mãi cũng không ra, đành để cái tên ấy. Người ta bảo
“dịch là phản” (traduire c’est trahir)
là có lý. Vì Chữ “Bonjour” ở đây không chỉ có nghĩa “Chào” mà còn hàm ý thích
thú được gặp, còn “Tristesse” ở đây không chỉ có nghĩa “nỗi buồn” mà còn hàm một
cái ý êm đềm, dịu ngọt.
- Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều. Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt, Bằng
mây nhè nhẹ, gió hiu hiu…” ?
- Đúng thế. “Tristesse” của SAGAN ở
đấy có cái nghĩa ấy. Không chỉ “buồn” mà còn hàm cái ý dìu dịu… ngòn ngọt, và
làm tâm hồn man mác… Nhưng thôi, hiểu thì như thế nhưng dịch sang tiếng Việt
khó quá. Tôi đành bằng lòng với cách dịch của cậu em vây, và hy vọng khi đọc
tác phẩm, bạn đọc sẽ cảm nhận được cái ý bên trong của cái từ nghe chừng đơn giản
ấy “tristesse”.
- Nhưng truyện đúng là hay, và nổi
tiếng thế giới là xứng đáng. Hình như lúc ấy bà ta mới 16-17 tuổi gì đấy ?
- Hình như thế, tôi chỉ nhớ là rất
trẻ. Đang là học sinh Phổ thông. Về sau bà còn viết nhiều, chủ yếu là kịch. Tôi
học sân khấu nên rất chịu khó đọc kịch và rất thích kịch bà ấy. Tôi cho rằng bà
ấy thành công về kịch thì đúng hơn. Bà ấy có tài ở chỗ mới vào kịch đã chấm phá
vài nét tuyệt vời. Chỉ qua hai ba câu đối thoại, tưởng như ngẫu nhiên mà người
đọc (hay người xem) thấy ngay vấn đề tác giả đang đặt ra, và được tác giả lập tức
đưa vào cái “thế giới” ấy… Thể loại kịch giúp người viết có thể cô động tối đa
vấn đề cần nói. Bà SAGAN đạt được điều ấy. Điều mà ít người đạt được.
- Ôi chao, chuyện văn chương thì ta
có thể nói hàng tháng liền chưa chắc đã thỏa… Vì mới chỉ bà SAGAN, còn bao
nhiêu tác giả khác nữa, mỗi người một vẻ… Hôm nay nghe Cụ nói thế, tôi phải tìm
đọc kịch của bà ta mới được. Nhưng thôi, ta quay lại vấn đề tôi đang muốn hỏi
ý của Cụ ? Cái chết là gì ? Và cuộc sống có ý nghĩ gì không ?
- Tôi nhớ ông Hoài Thanh, một cây
bút nhà giáo mà tôi, và không phải chỉ tôi, rất nhiều người kính trọng về hiểu
biết và tầm suy nghĩ, và rất khâm phục, tôi may mắn được làm việc dưới quyền
ông và được đôi lần trò chuyện hơi “tâm tình” với ông - ông là thủ trưởng của
tôi một thời gian. Hôm tôi nêu vấn đề kia ra, ông nói : “Sợ chết là nỗi sợ animale”,
có nghĩa, nỗi sợ của loài động vật, hoặc một nỗi sợ mang tính súc vật…
- Câu giải nghĩa ấy hay đấy. Tôi
càng nghĩ càng đi đến kết luận giống như thế. Triết gia Đức HEGEL khi giải thích hiện tượng “chủ-nô lệ”
có nói đại ý, “sợ” là cảm giác đầu tiên của con người khi thoát ra khỏi động vật,
bắt đầu có óc tưởng tượng rồi có nhận thức. Khi ấy chỉ cần hai người ở bên nhau
thì một thằng ít sợ hơn lập tức khai thác cái sợ của thằng kia để sai khiến, nô
dịch nó, bắt nó làm nô lệ cho mình. Vua chúa là gì ? Là biết khai thác cái sợ của
người dân. Chuyên chính độc tài là gì ? Là biết đánh vào cái sợ của người dân
thường…
- Hắn không “sợ” à ? Thằng cha kia ấy
?
- Tất nhiên là có, nhưng ít hơn cái
cậu bị nó sai khiến. Hoặc có thể hắn có sợ nhưng biết giấu kín, “giả vờ”
không sợ để khuất phục cậu kia.
- Chà, nhận xét đúng là của một triết
gia cỡ lớn. Chẳng thế Mác phục sát đất và học rất nhiều ở Cụ ấy.
- Tôi thấy ông viết kịch Nga nổi tiếng
thế giới nói là chính xác nhất.
- Ông ấy nói sao ? Mà ông nào ?
- SÊ-KHÔP. Trong kiệt tác “BA CHỊ EM”
có một lớp, trong khi chờ người ta đem mặt nạ hóa trang đến để đi dạ hội, mấy
ông khách ngồi buồn, mỗi ông đề xuất một cách giết thời gian. Đánh bạc cũng chán,
làm gì nữa cũng không tiêu khiển được và họ quyết định “triết lý suông”. Họ
trao đổi, đại ý, cuộc đời bây giờ khổ quá, nhạt nhẽo, vô vị và bao chuyện chướng
tai gai mắt diễn ra xung quanh. Một ông bảo, cuộc sống bây giờ vô nghĩa. Một
ông bảo, phải ba trăm năm nữa, cuộc sống tốt hơn lên, đời mới có nghĩa. Một ông
bảo : “Ba trăm chứ ba ngàn năm nữa con người vẫn cứ như thế này, vẫn than thở :
“Ôi, sao cuộc đời chúng ta khốn khổ thế này nhỉ ? ”Một ông hỏi “nhưng cuộc đời
có nghĩa gì không nhỉ ?” Một ông đáp : “Thế ngoài kia tuyết đang rơi. Thì nghĩa
gì ?”…
- Hay ! Quá hay ! Đúng là Sê-khôp ! Tức
là Cụ và tôi sống trên cõi đời này vô nghĩa. Cũng vô nghĩa như tuyết rơi thôi…
- Nhưng nhiều người cứ cố tìm một ý
nghĩa cho cuộc đời. Tôi nhớ ông Phạm Quỳnh lúc mất chức, ngồi buồn, đọc sách và
ghi chép, có ghi cuộc đời không có nghĩa gì hết. Khi đọc đến đây, tôi bỗng
nghĩ, với tâm trạng ấy, ông bị đẩy lên xe, biết là sắp chết, vẫn thanh thản…
- Đúng thế. Nếu đã xác định cuộc đời
là vô nghĩa thì cái chết chẳng còn đáng sợ chút nào, phải không, Cụ ?
- Ấy thế nhưng người ta vẫn sợ chết
! Cụ chẳng hạn, Cụ có sợ không ?
- Tôi không sợ chết mà chỉ chưa biết
cái chết nó diễn ra như thế nào ? Có đau đớn nhiều không chẳng hạn…
- Chà, cho nên học trò ông Tôn Thất
Tùng bảo ông : “Thầy là chuyên gia về tim mà có bệnh tim sao thầy không chữa ?”
Ông Tùng cười : “Chết về tim là sướng nhất !” Và quả thật ông chết lúc đang đứng
ở sân Bệnh viện Việt-Đức, ngã và bất tỉnh luôn !
- Cái chết không thể nào sướng hơn.
- Đúng thế ! Đang bình thường bỗng gục
xuống, không biết gì nữa !
- Trở lại “trạng thái lúc ta chưa
sinh ra” !
- Ôi, lại triết lý suông rồi. Mất cả
thời giờ đáng lẽ đi bộ, thể dục đôi chút để kéo dài cái cuộc đời vô nghĩa này,
đúng không, Cụ ?
- Chính xác ! Ta đi vòng ra phía hồ
đi. Nắng lên đẹp quá !
Những ngày nắng mới hắt bên song…
Xao xác gà trưa gáy não nùng...
Xao xác gà trưa gáy não nùng...
Tôi rất yêu
những câu thơ của Lưu Trọng Lư, giản dị và chân thành, không giả tạo chút nào…
Nhưng thôi, ta quyết định cắt đứt câu chuyện vớ vẩn này để thể dục, Cụ tán thành
chứ ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét