Đêm
kịch đùa
TẬP
KỊCH NGẮN
MỤC LỤC
1. Màn Giáo đầu
2.Thợ may ăn giẻ, thợ vẽ ăn hồ
3. Chưa đỗ Ông Nghè...
4. Ai ở bẩn nhất ?
5. Nàng Công chúa thích nghe chuyện cổ tích
6. Nhà toán học đãng trí
7. Nhà hiền triết Thổ Nhĩ Kỳ
8. Sự giếu cợt
9. Nếu như có chiếc máy đo tình yêu
10. Tình yêu hiện đại
1. Màn Giáo đầu
Sắp đến giờ biểu diễn. Giáp đang
loay hoay sửa lại một chi tiết trang trí thì Ất chạy vào.
ẤT. Chào Chủ nhiệm Câu lạc bộ !
GIÁP. Về bao giờ đấy ?
ẤT. Chiều nay. Nghe tin các cậu có chương trình văn
nghệ mới hả ? Tiết mục gì thế ?
GIÁP. “Đêm kịch
đùa”.
ẤT.
Vở gì mà tên lạ thế ?
GIÁP. Không phải vở, mà là một chùm kịch ngắn.
ẤT. Kịch đùa ?
GIÁP. Đúng thế.
ẤT. Ái chà ! Cuốn “Những
người thích đùa” bán chạy như tôm tươi, thế là các cậu có ngay “Đêm kịch đùa” ! Đánh trúng thị hiếu công
chúng thế này thì ăn to đấy. (Sau một chút.) Nhưng tớ nghiệm thấy dân
mình không quen đùa.
GIÁP. Vô lý. Chính dân mình rất thích đùa. Nhiều truyện,
cứ nghĩ đến đã không nhịn được cười. Hẳn cậu còn nhớ truyện “Lạy Cụ Đề ạ !”, rồi truyện “Ấy đấy, bác lại cứ đùa !” Và còn bao
nhiêu truyện cười khác nữa.
ẤT. Truyện “Lạy
Cụ Đề ạ !” mình biết rồi. Còn truyện kia sao mình không biết nhỉ ? Cậu kể
sơ qua cho mình nghe đi.
GIÁP. Một thằng cha keo kiệt nhưng sĩ diện. Một hôm có
bạn từ xa đến thăm, vừa mệt vừa đói. Thằng cha keo kiệt nghĩ cách trốn bữa cơm
thết bạn. Hắn bèn thân mật vỗ vai bạn, bảo : “Tôi tuy nghèo thật nhưng bạn đến
chơi không bao giờ để bạn đói. Không có tiền tôi cũng bán cái gì đi để thết đãi
bạn. Vậy bây giờ bác nói thật đi.
Bác chưa ăn chứ gì ?” Thấy vậy, anh bạn nói thật là mình đang đói. Thằng cha
keo kiệt nghe xong bèn nhăn mặt lên giọng trách : “Khổ lắm ! Tôi thì thật, bác
lại đùa ! Bác ăn rồi hay chưa, bác cứ nói thật đi.” Người bạn lần nữa nói rằng
mình chưa ăn. Nhưng lão keo kiệt vẫn một mực : “Khổ lắm, bác lại vẫn đùa ! Bác
chưa chịu nói thật !” Hai bên đôi co như thế mãi, một bên bảo mình chưa ăn, một
bên cứ nhất định trách bạn nói đùa. Cuối cùng, người bạn đành phải bảo mình ăn
rồi, mặc dù bụng đói cào đói cấu. Đến lúc ấy, lão keo kiệt mới chịu công nhận
bạn nói thật : “Ấy đấy, bác cứ nói thật thế có hơn không nào ? Đúng bác đã ăn
rồi chứ gì ? Chứ nếu bác chưa ăn thì tôi bảo cháu nó bắt con gà sống thiến gần
hai kí, và chỉ loáng một cái là ta đã ngồi nhắm rượu với nhau được rồi !”
ẤT (cười chảy cả nước mắt nước mũi). Chịu !
Chịu các cụ ta thật. Cậu nói đúng. Tớ
chưa bao giờ được nghe một câu chuyện hài hước, à "chuyện đùa" hay
đến thế. Bắt bạn phải nói dối ! Bạn nói thật thì khăng khăng rằng bạn nói đùa,
đến nỗi cuối cùng bạn phải nói dối, và liền bắt ngay lấy rồi khen bạn đã nói
thật ! Ôi chao ơi, sao có câu chuyện thâm thuý đến thế ! Ai dám bảo dân tộc ta
thiếu tư duy triết học ? Triết học đấy chứ đâu ? (Đột nhiên.) À nhưng
những câu chuyện ấy mà cậu bảo để đùa hả ? Không đâu ! Nghe cậu kể xong, tớ
muốn khóc ấy chứ. Mà tên câu chuyện là gì ấy nhỉ ?
GIÁP. “Ấy đấy, bác
lại cứ đùa !”
ẤT. Cả câu chuyện ấy và những câu chuyện hài hước
khác, anh bạn ạ, không phải để đùa đâu, mà để "đả" đấy ! Không phải
đờ-ua-đua-huyền-đùa mà là đờ-a-đa-hỏi-đả. Người đặt chúng ra là những kẻ ác
khẩu. Thấy người ta sai không nói toạc ra cho người ta sửa, mà lại đặt chuyện
hài hước để cười nhạo ! Vợ nấu cơm khê không mắng thẳng lại cười hềnh hệch :
“Chà, cơm hôm nay em nấu thơm phức !” Vợ tớ mà nghe thấy cái giọng ấy thì …
GIÁP. Thì sao ?
ẤT. Thì cả nồi cơm lẫn xoong canh ra nằm ngoài sân cho
biết tay !
GIÁP (cười). Ra tớ có phước thật !
ẤT. Vợ cậu chịu được cái giọng chua chát ấy à?
GIÁP. Sao lại “chua chát” ? Mà phải chăng vấn đề là ở
cái giọng ? Cũng một câu ấy, nói giọng chua chát hiệu quả khác, nói giọng đùa
vui lại hiệu quả khác. Tớ đã từng nói với vợ cái câu ấy, nhưng vợ tớ lại cười.
Tại tớ dùng cái giọng …
ẤT. Giọng thế nào ?
GIÁP
(mỉm cười). Giọng đùa yêu !
ẤT. Không phải ! Thái độ người nghe mới là chính. Vợ
cậu cười vì vợ cậu dễ tính. Còn vợ tớ thì không như thế chút nào. Có anh chịu
được đùa cợt của người khác, có anh không chịu được. Tớ nghiệm thấy có thằng
cha hoàn toàn không quen nghe nói đùa. Hơi tý là tự ái. Tớ sợ nhất loại người
này. Nghe ai nói gì họ cũng vận vào cho bản thân và nghĩ ngay là người ta xỏ
xiên mình. Tiết mục “Đêm kịch đùa”
này của các cậu mà gặp phải loại khán giả ấy thì gay ! Màn chưa mở, anh ta đã
nghĩ trong bụng : “Để xem tiết mục này định ám chỉ cái gì, nhằm đả ai đây ?”
Nếu cái người cậu định đùa ấy anh ta đang căm thì anh ta sẽ ca ngợi tiết mục
của các cậu hết lời, còn nếu ngược lại thì các cậu chết với anh ta !
GIÁP. Ra cái câu của một nhà văn nước ngoài đúng thật.
ẤT. Câu thế nào ?
GIÁP. “Mọi tội ác trên thế gian này hình như đều do
những kẻ không có cảm giác hài hước gây ra.”
ẤT (reo lên). Tuyệt ! Câu nhận định hay tuyệt
trần gian ! (Nhắc lại.) "Mọi tội ác trên thế gian này hình như đều
do những kẻ không có cảm giác hài hước gây ra"… Tuyệt ! (Sau một chút.)
Nhưng tớ vẫn lo cho các cậu, vì bản thân tớ đã vấp nhiều vố rất đau. Mình chỉ
đùa vui, ai ngờ đụng đến ông bạn. Ở nhiều nước ngoài, người ta đưa hẳn những vĩ
nhân, bác học, nghệ sĩ tên tuổi, kể cả những nhà lãnh đạo lên đùa trên báo chí,
mà đùa khá ác, nhưng người bị đưa ra đùa có tự ái đâu ? Ấy thế mà ở ta, mới hơi
hơi một tí đã …
GIÁP. Ở ta chưa quen thì chúng mình sẽ làm người ta quen
! Ngày xưa các cụ hóm thế, sao bây giờ chúng mình lại quá nghiêm chỉnh vậy ?
Cậu nhớ trong lịch sử văn học ta, có nhiều trường hợp chỉ nhờ câu đùa thông
minh mà gỡ được tội cho người bị oan đấy ư ?
ẤT. Chính thế. Một câu phê bình ý nhị, kiểu như đùa
vui rõ ràng hiệu nghiệm hơn đao to búa lớn nhiều.
GIÁP. Chứ còn gì nữa ?
ẤT. À, mà tác giả những vở kịch đùa này là ai thế ?
GIÁP (sau một chút). Tớ.
ẤT. Cậu ? Chà… Táo gan đấy !
GIÁP (giật mình, nhìn đồng hồ, hốt hoảng). Chết,
quá mất hai phút rồi. (Hét to.) Các cậu ơi ! Bắt đầu thôi ! (Với Ất.)
Xuống kia ngồi xem cho thoải mái. Mau lên !
ẤT.
Nhưng cậu phải chú ý, đừng…
GIÁP (đẩy bạn ra). Nói gì để lát nữa ! (Với
khán giả.) Vở kịch đùa thứ nhất : “Thợ may ăn giẻ, thợ vẽ ăn hồ”. (Thấy
bạn vẫn đứng đấy, bèn đẩy đi rồi ra theo.)
Màn mở.
2. Thợ may ăn giẻ, thợ
vẽ ăn hồ.
NHÂN VẬT :
TÝ.
Nhân viên bưu điện
SỬU.
Cán bộ Viện Kiểm Sát
Phòng làm việc của bộ phận mắc điện
thoại tại Bưu điện một thị xã vào thời nay.[1]
TÝ (với khán giả). Người ta có câu “Thợ may ăn giẻ, thợ vẽ ăn hồ” sao mà chí
lý đến thế ! Ai làm nghề gì đều ăn vào cái nghề ấy cả. Đúng ra, câu tục ngữ kia
còn có thể kéo dài thêm nhiều nữa : thợ mộc ăn đanh, thợ nguội ăn sắt, thợ sửa
đài ăn bóng đèn điện tử, ăn tụ, ăn trở… Nhưng mà thôi, nếu cứ kéo dài cái bản
kê này thì khéo quý vị phải ngồi đây đến Chủ nhật sau, chưa chắc tôi đã kể hết.
Anh bán vé xe điện, xe buýt ăn đã đành, cái anh nhân viên coi ba-ri-e cho tầu
hoả chạy ngang qua đường phố cũng ăn được mới lạ. Nhưng nói vậy thôi, chứ muốn
ăn được cũng phải có tài, đâu phải ai muốn cũng ăn được đâu ! Ngồi trên đống
của mà vợ con vẫn nhếch nhác, vẫn chỉ sống đóng khung trong đồng lương, có thêm
thắt được gì đâu ? Vợ ra chợ mua mớ rau cũng mà cả hàng tiếng đồng hồ, cò kè
thêm bớt từng xu. Nói thật với quý vị, cũng chẳng phải khiêm tốn làm gì, tôi là
người có tài ! Trước tiên là tài nói. Tôi mà cất tiếng lên, quay lưỡi vài vòng
là việc gì cũng xong. Cái tài này đâu phải do cha mẹ sinh ra đã có ngay, mà là
do tôi. Quý vị biết không ? Tôi phải nghiên cứu công phu lắm đấy. Tôi nghiên
cứu tỷ mỷ tâm lý từng loại người. Tất cả chánh phó Giám đốc, các trưởng phòng,
các cán bộ, công nhân viên, ai thích cái gì, không thích cái gì. Nói chung thì
ai cũng ưa nịnh. Đàn bà con gái thì ưa nói ngọt. Nhưng chưa phải chỉ cần biết
thế đã đủ đâu. Cũng là nói ngọt, nhưng mỗi chị, mỗi cô lại thích một kiểu nói
ngọt. Vô phúc anh nào nghiên cứu không chính xác thì công việc không thành mà
có ngày còn bỏ mạng nữa. Nhưng thôi, nói lan man mãi, quý vị nào cần kinh
nghiệm, tôi xin mời đến nhà riêng của tôi ở ngõ 3 phố Ga. Tôi sẽ xin không giấu
nghề như mấy ông bà làm nghề buôn thần bán thánh. Ấy chết, mà tôi chưa tự giới
thiệu tên tuổi đấy nhỉ. Tên tôi là Trần Tý, làm chân nhận lắp máy điện thoại
cho các cơ quan trong thị xã. Và tất nhiên đời nào tôi chịu làm xuông. Đã đành
cơ quan nào đặt máy, khi chúng tôi đến xem xét, nghiên cứu qua bao nhiêu đận
rồi mới bố trí thợ đến nối đường dây và lắp máy, thì mỗi đận như thế, đều có
chiêu đãi chu đáo. Nhưng như thế tôi mới chỉ được sơi tại chỗ, bản thân tuy
được bát phở, bát vằn thắn, cốc bia, cốc cà-phê sữa với vài điếu đầu lọc thật,
nhưng chẳng mang được gì về nhà cho bà xã với mấy đứa nhóc. Quý vị tính, người
có lương tâm, thương vợ thương con, ai nỡ thế ? Tôi có cách riêng. Cách nào tôi
sẽ kể. À, mà kia rồi ! Lại có một cơ quan nào đến, chắc cũng xin đặt máy. Chẳng
gì bằng nhỡn tiền, quý vị xem sẽ thấy cái cách của tôi, và sẽ thấy tôi có tài
thật sự, chẳng phải nói ngoa. (Nhìn ra.) Mẽ này có vẻ dân hợp tác chứ
không phải cơ quan nhà nước. Bây giờ nhiều hợp tác xã làm ăn khấm khá cũng đòi
lắp máy điện thoại cho oai. Loại này thường giầu có. Vài ngàn đối với họ chẳng
nghĩa lý gì.
Sửu vào.
Chào đồng chí ! Đồng chí cần gì ạ ?
SỬU. Chào đồng chí. Tôi đến xin đặt máy điện thoại cho
cơ quan.
TÝ. Mời đồng chí ngồi. (Rót nước.) Mời đồng chí
sơi nước.
SỬU. Cảm ơn. (Ngồi xuống. Chìa bao thuốc). Mời
đồng chí !
TÝ. Cảm ơn, tôi không hút. Chao ôi, trời nóng quá thể.
Sáng nay nghe đài, hình như cao nhất từ 38 đến 39 độ thì phải.
SỬU. Vâng. Đúng thế.
TÝ. Đồng chí cần đặt máy điện thoại cho cơ quan ạ ?
Đồng chí cứ làm đủ thủ tục giấy tờ. Nếu đủ tiêu chuẩn, chúng tôi sẽ đến nghiên
cứu.
SỬU. Thưa, có lâu không ạ ?
TÝ. Kể ra thì… Tôi nói thật nhé. Bây giờ việc đặt máy
mới hết sức hạn chế. Nguyên vật liệu thiếu quá. Chúng tôi chỉ giải quyết trường hợp nào hết sức cần thiết.
SỬU. Cơ quan tôi hết sức cần có máy để làm việc.
TÝ. Tôi biết. Nếu không cần sao đồng chí lại đến đây ?
Nhưng sự đời nó phức tạp lắm. Có việc rất cần mà lại không được giải quyết. Có
việc không cần gì hết lại được giải quyết tắp lự. Trên đời, mọi sự đều tương
đối, dồng chí ạ. Bảo cần thì nó là cần, mà bảo không cần thì nó lại không cần.
SỬU. Tôi hiểu.
TÝ. Nói vậy thôi, chứ nếu đồng chí cần, tôi sẽ giúp.
Có điều bây giờ việc gì cũng phải có đi có lại.
SỬU. Vâng. Tôi hiểu,
TÝ. Để đồng chí khỏi mất thời giờ, nhất là hôm nay
thời tiết nóng nực thế này, 38, 39 độ đâu có ít. Tôi xin không rào trước đón
sau gì hết mà đi thẳng vào việc cho chóng vánh. Đồng chí đồng ý không ạ ?
SỬU. Đồng chí nói rất đúng. Chúng tôi cũng chỉ muốn
được việc.
TÝ. Hay lắm. Tôi cũng đoán thế. Vậy tôi cứ nói toạc
ra. Đặt máy có hai cách. Cách đàng hoàng thì rất lâu, có khi phải hàng năm…
SỬU.
Ấy chết, chúng tôi đang cần ngay.
TÝ. Đồng chí bình tĩnh nghe tôi nói đã. Phải hàng năm
! Lấy ví dụ. Thư viện Nhân dân của thị
xã xin lắp máy từ tháng Sáu 1980, mà đến nay là 1982 rồi mà đã được đâu ? Xem
chừng còn phải chờ ít ra là đến kế hoạch năm năm kỳ sau.
SỬU. Ôi, thế thì gay quá nhỉ !
TÝ. Gay chứ. Đồng chí tưởng đơn giản hẳn ? Thế nhưng
đồng chí cứ bình tĩnh. Cũng còn cách thứ hai…
SỬU. Cách không đàng hoàng ?
TÝ. Kể ra cũng không phải không đàng hoàng. Mà lại rất
nhanh. Thí dụ nhé ? Hợp tác xã nhựa tái sinh ở ngoài bến ca-nô, từ hôm có công
văn đến hôm lắp xong máy, chỉ mất có tám ngày. Đồng chí nghe rõ chứ ? Đúng tám
ngày, không hơn không kém.
SỬU. Tuyệt quá ! Thật ra cơ quan chúng tôi cũng không
cần nhanh đến thế.
TÝ. Nhưng nhanh vẫn hơn, đồng chí tán thành không ?
Đồng chí đỡ phải vất vả đi lại liên hệ này nọ. Trời lại nóng nực như thế này. 38-39
độ chứ có ít đâu. Mà chúng tôi cũng đỡ cực. Nói thật với đồng chí, chúng tôi có
muốn kéo dài đâu ?
SỬU. Đúng thế. (Sau một chút.) Vâng, tất nhiên
càng nhanh càng tốt. Càng sớm có máy dùng. Công tác của chúng tôi hay phải liên
hệ này nọ. Có máy điện thoại, anh em đỡ phải đạp xe. Nhiều khi đến nơi lại
không gặp…
TÝ. Vậy là đồng chí công nhận. Chính vì thấy đồng chí
hiểu ra như thế nên tôi mới mách đồng chí cách nào có máy ngay.
SỬU. Chắc phải tốn tiền ?
TÝ. Thì đồng chí tính, làm gì bây giờ mà chẳng phải
tốn ? Thế nhưng cũng lại xin nói ngay để đồng chí yên tâm. Không mấy đâu. Thậm
chí không tốn bằng cách thứ nhất.
SỬU. Cách đàng hoàng ?
TÝ. Tôi đã nói với đồng chí rồi, cách thứ hai này
không phải không đàng hoàng.
SỬU. Tôi chưa hiểu. Tại sao Thư viện Thị xã không làm
theo cách thứ hai ?
TÝ. Có gì là lạ. Vì không ai mách cho họ.
SỬU. Sao đồng chí không mách ?
TÝ. Đồng chí hỏi vì sao à ? Phải tuỳ mặt mà nói chứ.
Với đồng chí chẳng hạn. Mới thoạt nhìn, tôi thấy ngay đồng chí là người hiểu
biết. Còn cái chị Chủ nhiệm Thư viện Thị xã thì mới gặp tôi đã biết là không
thể nói chuyện với chị ta được.
SỬU. Chị ấy làm sao ?
TÝ. Máy móc. Hơi một tí là viện ra nguyên tắc, cái gì
cũng sợ. Đồng chí tính chị ta nói thế này nghe có thấy ngu không nhé. "Tiền
hàng triệu nhưng có chứng từ thanh toán hợp pháp cũng vẫn chi, nhưng một xu mà
không có chứng từ hợp pháp thì dứt khoát tôi
không chi". Chính cái lối máy móc này mà lãng phí cho nhà nước
không biết bao nhiêu mà kể. Chị ta kể chuyện với tôi như thế này. Hôm nhận cờ
thi đua của Tỉnh, được thưởng 500 đồng, chị ta bèn tổ chức ăn liên hoan. Cơ
quan Thư viện toàn phụ nữ, chị em bàn mua thức ăn ngoài chợ về nấu lấy, vừa rẻ
vừa ngon, được cả chất lượng lẫn số lượng. Nhưng chị ta nhất định không chịu,
cứ khăng khăng đòi đặt ngoài Cửa hàng ăn của Mậu dịch cho có chứng từ, hoá đơn
thanh toán. Cuối cùng bữa ăn chẳng ra làm sao. Thì đồng chí tính, năm trăm đồng
mà cả chủ lẫn khách hơn chục người ăn ở Cửa hàng Mậu dịch thì ra cái gì ? Đồng
chí thấy chị ta hâm không nào ? Mà tôi hỏi thật đồng chí nhé : đồng chí thường
ăn ở quốc doanh hay tư nhân ? Thí dụ ăn phở chẳng hạn ?
SỬU (cười). Tôi ăn ngoài. Phở Mậu dịch vừa đắt
vừa dở.
TÝ. Ấy đấy ! Thế thì tôi có thể nói chuyện với đồng chí
được rồi.
SỬU. Cách thứ hai thì đồng chí ước tính tốn độ bao
nhiêu ?
TÝ. Cũng chẳng bao nhiêu. Và tôi đã nói rồi, chắc chắn
không tốn hơn cách thứ nhất.
SỬU. Thế thì chúng tôi đồng ý cách thứ hai. Nhưng có đủ
chứng từ để thanh toán với tài vụ cấp trên chứ ?
TÝ. Tất nhiên. Tôi đã nói cách thứ hai này không phải
không đàng hoàng. Đồng chí yên tâm.
SỬU. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu, tại sao cách thứ hai này
lại không tốn hơn cách thứ nhất ?
TÝ. Thế tại sao phở tư nhân lại rẻ và ngon hơn phở Mậu
dịch ? Cũng nguyên nhân như vậy thôi.
SỬU. Tôi hiểu. Có phải tại thế này không ? Mỗi lần các
đồng chí đến xem xét, nghiên cứu thực địa, chúng tôi đều phải tiếp đãi lịch sự
?
TÝ. Mà không phải chỉ đôi ba lần, mà hàng chục lượt.
SỬU. Sao phải hàng chục lượt ?
TÝ. Chúng tôi mà vẽ ra thì hàng trăm lượt vẫn chưa
xong ấy chứ. (Cười khúc khích.) Các đồng chí sẽ thành cái quán. Mỗi khi
chúng tôi thèm tách cà-phê, điếu thuốc, lại vẽ ra một lý do để đến thăm. Mà
không phải chúng tôi chỉ đến vài ba người, mà sẽ kéo hàng chục, lôi cả anh em ở
các bộ phận khác. Lần để tính toán cái này, lần để xem lại cái kia. Hôm định
làm thì quên cái này. Định đào thì quên cái kia. Cứ thế vân vân và vân vân…
SỬU. Chà !..
TÝ. Tôi nói thật nhé. Hiện đang có mấy cơ quan đang
xin lắp máy, tôi thì không, nhưng anh em chỗ tôi cứ thỉnh thoảng lại kiếm cớ
đến để vòi chén nước, điếu thuốc.
SỬU (cười rũ ra). Và họ sẽ vẫn không bao giờ có
máy ? (Vỗ đùi.) Giỏi ! Các đồng chí giỏi thật ! Nhưng thôi, bây giờ ta
bàn cụ thể luôn. Xin đồng chí cho biết con số tổng quát.
TÝ. Khoan đã. Ta thông với nhau về cách thức đã.
SỬU. Tôi thông rồi.
TÝ. Nhưng đồng chí có đầy đủ giấy tờ đấy chứ ? Cơ quan
đồng chí có tiêu chuẩn đặt máy chứ ?
SỬU. Vâng. (Đưa giấy tờ.) Đồng chí xem thiếu
giấy gì thì chúng tôi sẽ chạy thêm.
TÝ. Mà cách thứ hai này cũng chẳng cần giấy tờ gì
nhiều cho phiền toái.
SỬU.
Vậy đồng chí cho biết cần bỗi dưỡng
anh em bao nhiêu ?
TÝ. Bộ phận chúng tôi bốn người. Làm cật lực cũng phải
mất hai ngày. Xin đồng chí bồi dưỡng cho tám trăm.
SỬU. Có thế thôi à ?
TÝ. Đấy là tiền bồi dưỡng, còn phí tổn dây dợ, máy móc
thì có thể trả bằng séc cho cơ quan.
SỬU. Đã đành. Thứ tôi cần hỏi là tiền bồi dưỡng cho anh
em ấy chứ. Tám trăm thì quá rẻ. Chỉ bằng công thợ mộc hiện nay.
TÝ (cảm thấy lỡ lời, đã không đòi nhiều hơn).
À, mà trụ sở các đồng chí ở đâu nhỉ ?
SỬU. Ngõ 23 phố Lê Lợi.
TÝ. Chà, thế thì phải qua Trạm Cầu Cọ rồi. Ông trưởng
trạm Cầu Cọ này cũng mệt đấy.
SỬU. Không sao. Vậy cần bồi dưỡng ông Trưởng trạm này
bao nhiêu ?
TÝ. Cũng phải bốn năm trăm.
SỬU. Vậy tổng cộng khoảng một ngàn.
TÝ. Đấy là họ nể tôi, chứ bình thường giá ấy lão ta
không chịu đâu. Không được là bao mà lỡ ra thì khốn. Mất chức như chơi, có khi
còn vào tù ấy chứ. Với lại, đồng chí tính, vài trăm bây giờ ra chợ thì mua được
cái gì ?
SỬU. Tôi hiểu. Thế bao giờ các đồng chí bắt đầu ?
TÝ. Các đồng chí chồng đủ tiền xong là chúng tôi làm
ngay. Bây giờ đồng chí ký hợp đồng nhé. Hợp đồng chỉ tính tám trăm tiền dây,
máy và công theo quy định, trả bằng séc. Còn số chín trăm rưởi bồi dưỡng như đã
thoả thuận thì đồng chí cho tiền mặt. Chúng tôi sẽ có chứng từ viết tay để các
đồng chí dễ thanh toán với cơ quan.
SỬU. Kể ra cũng không cần lắm. Miễn là được việc.
TÝ. Tôi hiểu. (Lấy hợp đồng ra viết.) Tên cơ
quan của đồng chí là gì ?
SỬU. Viện Kiểm sát Tỉnh.
TÝ (giật mình). Đồng chí không đùa đấy chứ ?
SỬU. Ai dám đùa với luật pháp bao giờ ?
TÝ (đánh rơi bút xuống). Thì ra lão tử vi nói
đúng. Tháng này mình có hạn lớn. Đồng chí có cần còng tay không ạ ?
SỬU. Không cần.
TÝ. Tôi phải theo đồng chí đến trại giam ngay hay được
rẽ qua nhà lấy quần áo ?
SỬU. Đến trại giam ngay !
TÝ. Rõ !
Tý cúi đầu đi ra. Sửu theo sau.
3. Chưa đỗ ông Nghè...
NHÂN VẬT :
TÙNG, BÁCH, CÔNG - ba nhân viên trong
cùng một cơ quan
Tùng
đang châm điếu thuốc lá trên sân cơ quan.
Bách
đi đến.
Bách. Chúc mừng cậu !
Tùng. Mình có
gì mà cậu chức mừng ?
Bách. Ơ, thế
cậu chưa biết gì thật à ? Cậu được đề bạt !
Tùng. Đề bạt ?
Đề bạt làm cái gì ?
Bách. Làm
Trưởng Phòng.
Tùng. Láo !
Cậu nói láo ! Chuyện ấy thì láo toét rồi.
Bách. Ngiêm
chỉnh một trăm phần trăm.
Tùng. Thôi đi,
ông lỡm tôi để rồi các ông cười cho khỏe phối. Tôi biết tỏng cái trò ấy của các Ngài rồi.
Bách. Tớ xin
thề, tớ nói hoàn toàn nghiêm chỉnh và chính xác !
Tùng (cười vang). Thề thốt bây
giờ thì có giá trị gì ? Có họa cá trê chui ống. Cậu biết, có thằng cha gọi thế
kỷ hai mươi là thế kỷ gì không ? Thế kỷ nuốt lời hứa, phản lời thề ! Chỉ những
thằng ngu mới đi tin vào lời thề ở cái thế kỷ này.
Bách (bật
cười theo). Chà, nghe cậu nói cũng có lý đấy nhỉ ! Ấy thế mà vẫn có những
đứa coi trọng lời thề đấy.
Tùng. Chẳng có
đứa nào hết, mà nếu có thì là đứa ngu.
Bách. Ngu hay
không thì chưa biết. Nhưng có. Thằng cháu con bà chị mình chẳng hạn. Một hôm bà
chị hỏi con trai : "Sao lây nay không thấy cái Thủy đến nhà mình nhỉ ? Hay
con với nó lại giận nhau, hả ?" Thằng cháu nói : "Cắt rồi !" Bà
chị mình ngạc nhiên : "Sao lại cắt ? Nó ngoan và xinh thế kia mà ?"
"Vì nó bắt con phải thề cả đời sẽ không yêu ai khác ngoài cô ấy". Bà
chị mình phá lên cười : "Nhưng con không chịu chứ gì ? Đúng là trẻ con !
Anh nào khi yêu chẳng thề như thế". Thằng cháu đáp : "Nhưng con đã
thề thì không bao giờ con làm trái lời thề." "Hay con đã nhằm một đứa
nào khác rồi ?" "Không. Nhưng cuộc đời dài lắm, làm sao con biết được
sau này có gặp ai khác hay không ? Vậy mà cô ấy bắt con thề cả đời không
yêu ai ngoài cô ấy !"
Tùng. Thằng
cháu cậu đúng là cám để trên vung !
Cả hai cùng cười sặc sụa.
Mà cả cô bé kia có lẽ
cũng hâm, bắt cháu cậu thề câu ấy ! Nhưng không bàn chuyện ấy nữa, mà vào câu
chuyện hôm nay. Căn cứ vào đâu cậu bảo mình được đề bạt làm trưởng phòng ?
Bách. Cậu bảo
không tin, sao bây giờ lại hỏi ?
Tùng. Cái tin
nghe có vẻ vô lý. Nhưng biết đâu ? Tớ nói thật, nói riêng với cậu thôi nhé. Ông
Thịnh chỉ được cái thành tích chống Mỹ thôi, chứ trình độ sao bằng tớ được ?
Ông ấy làm trưởng phòng mà chẳng chủ động được cái gì hết, toàn bị động, cả với
trên lẫn với dưới. Cậu công nhận không nào ? Thế nếu tớ làm trưởng phòng thì
ông Thịnh lên Phó Giám đốc chắc ?
Bách. Tưởng chuyện ông ấy xin nghỉ hưu cậu biết rồi ?
Tùng. Tớ có nghe, nhưng nghĩ ông ấy sĩ diện thì nói thế thôi, chứ đời nào. Đã đến tuổi đâu ?
Bách. Mẹ ông ấy ở quê mới mất để lại cả một dinh cơ lớn. Với lại cũng hom hem lắm rồi. Bao nhiêu
thứ bệnh : dạ dầy, thần kinh tọa, đại tràng mạn tính, lại thêm cái thần kinh
suy nhược nữa. Đề bạt cậu lên thay là đúng quá rồi.
Tùng. Thì đúng thế, nhưng tớ vẫn hồ nghi thế nào ấy.
Bách. Dám dánh cuộc không ?
Một chầu thịt chó ở Nhật Tân.
Tùng (cười). Chẳng cần
đánh cuộc ! Còn nếu đúng là tớ lên chức Trưởng phòng kinh doanh thì chỉ một
chuyến đi Hồng Kông là thỏa sức thết cậu mấy bữa thịt chó mà chẳng được. Nhưng
cậu nghe ai nói ?
Bách. Thì chính mình nhìn
thấy tờ quyết định. Lúc nhìn thấy tên cậu mình cũng bị bất ngờ. Sau mình nghĩ,
có lý do nào đấy mà mình chưa biết đấy thôi.
Tùng. Cậu nói nghe như thật, nhưng tớ không tin. Hì-hì ! Tin cậu có ngày bỏ cả thóc giống ra mà ăn.
Bách. Đồ đa nghi ! (Bực
tức bỏ đi.)
Tùng. Thôi được, tớ tin.
Bách. Vậy nhận sự chúc mừng
chứ?
Tùng (cười). Nhận.
Họ bắt chặt tay nhau.
Cảm ơn cậu.
Bách. Cậu đã
thoáng có ý định cải tiến công tác phòng ta chưa ?
Tùng. Mới
phang phác những nét lớn thôi. Trước tiên là phải phân rõ chức trách. Trưởng
phòng làm việc với nhân viên phải vào những giờ nhất định. Cái lối ù xịa, bất
cứ lúc nào cũng đẩy cửa bước vào gặp Trưởng phòng là không được. Xuề xòa kiểu
ông Thịnh là mình không tán thành. Gia đình chủ nghĩa chỉ hỏng việc. Giờ làm việc
là không được đọc báo, nói chuyện riêng. Đi về phải chính xác, chậm một phút
cũng cắt lương...
Bách (cụt
hứng). Đúng là phải như thế, nhưng cũng dần dần thôi.
Tùng. Không
dần dần gì hết. Ngay hai chữ "dần dần" mình đã thấy không "công
nghiệp" chút nào rồi.
Bách (thở
dài). Nhưng làm "độp" một cái mình e...
Tùng. Phải
kiên quyết cả trong những chuyện chi tiết. Ngay vấn đề xưng hô. Cậu với mình là bạn thân, nhưng bây giờ mình đã là trưởng phòng, cậu có bổn phận giữ uy tín cho mình.
Không nên suồng sã "mình mình tớ tớ".
Bách (sửng
sốt nhìn bạn, nhưng
lại nhẫn nhục). Vâng, thưa đồng chí trưởng phòng, tôi xin nghiêm chỉnh chấp hành mọi
mệnh lệnh của đồng chí.
Tùng. Cậu tự
ái với mình đấy à ?
Bách. Thưa đồng
chí trưởng phòng, tôi đâu dám thế.
Tùng. Mình nói
thật. Cậu tự ái với cấp trên chỉ có hại cho cậu thôi. Nguyên tắc làm việc theo
kiểu công nghiệp là thủ trưởng toàn quyền, thủ phó chỉ là người giúp việc, chỉ được ký
khi có sự ủy quyền của thủ trưởng.
Bách. Thưa
đồng chí Trưởng phòng, đồng chí làm thế là rất đúng.
Tùng. Còn việc
này, nhỏ thôi nhưng cũng cần làm ngay. Về cái bàn ấy mà. Hiện cậu đang
dùng cái bàn mới. Cái bàn ấy là dành cho trưởng phòng, nhưng ông Thịnh xuề xòa nên đã
nhường cho cậu. Bây giờ cậu trả lại tôi. Cậu dùng cái bàn của ông Thịnh bây giờ. Cái
bàn ấy cũ kỹ, ọp ẹp, không xứng đáng với cấp trưởng phòng.
Bách. Tuân
lệnh. Tôi xin vào thực hiện mệnh lệnh của đồng chí ngay. (Định đi.)
Tùng (ngăn
lại). Nhân tiện đồng chí làm luôn cả việc...
Đúng lúc ấy Công đi đến
Công (vui vẻ). Có gì vui không, chúng mày ?
Tùng (nhăn
mặt). Đồng chí nên ăn nói lịch sự một chút. Đang giờ hành chính mà
"mày tao chi tớ" ! Ngay ngoài giờ, cách xưng hô như thế cũng là thiếu
văn hóa đấy.
Công. Ôi, Tùng
! Hôm nay mày làm sao thế ? Bỗng nhiên giở giọng !
Tùng (ghé
vào tai Bách). Chưa ai biết tin mới. Đồng chí nói cho cậu ta biết đi !
Bách. Xin báo
một tin : chúng ta sắp có trưởng phòng mới.
Công. Thì có
gì là lạ ?
Bách. Đồng chí
Tùng đây bây giờ là thủ trưởng của phòng ta.
Công (cười
rũ ra). Thì ra thế ! Hẳn nào mày giở giọng, Tùng ! Nhưng mày lầm rồi. Tùng
dưới cửa hàng Tôn Đức Thắng cơ. Mày tưởng là mày hẳn ?
Bách. Vô lý !
Chính mình được xem quyết định.Chữ đánh máy rõ ràng : Trần Thanh Tùng mà lại !
Công. Thì sao
? Ông Tùng kia cũng Trần Thanh. Trùng tên, trùng họ, trùng cả chữ đệm. Hẳn nào
bỗng nhiên mày vênh vênh váo váo : nào lịch sự, nào thiếu văn hóa ! (Cười
ngặt nghẹo.) Tao đến chết cười về mày mất thôi, Tùng ! Thôi, ông Thịnh sai
tao với mày khiêng thùng bia vào để tiếp khách. Nào, đi ! (Kéo Tùng đi.)
Bách (còn
lại một mình). Hú vía ! Tưởng bố mày lên chức thì thật chết. (Gọi to.)
Tùng ơi ! Thế là tao thua, tao chịu bữa thịt chó Nhật Tân. Chủ Nhật này nhé ?
4. Ai ở bẩn nhất ?
NHÂN VẬT :
DIỄN VIÊN
KHÁN GIẢ
Sân
khấu trống. Diễn viên bước ra.
DIỄN
VIÊN. Trong khi chờ tiết mục
tiếp theo, tôi xin kể phục vụ quý vị một câu chuyện nhỏ, về người ở bẩn nhất
nước Việt chúng ta. Tôi không dám nói nhất thế giới vì nghe đâu châu Phi và Nam
Á mới là những khu vực đoạt giải quán quân về mặt này. Tuy nhiên tôi chưa tin
hai khu vực ấy còn có người nào ở bẩn hơn người mà tôi sắp kể. Nhưng cũng phải
nói thêm, ông ta chính là một trong những người bạn tôi yêu nhất.
Chẳng là hồi ấy tôi là diễn viên. Trong đoàn sân
khấu chúng tôi có một ông hoạ sĩ. Hình như trong giới hoạ sĩ tỷ lệ số người ở
bẩn cao hơn trong các giới nghề nghiệp khác thì phải. Vì mấy anh hoạ sĩ tôi
quen, anh nào cũng ở bẩn đến chết khiếp lên được. Tất nhiên tôi chẳng dám căn
cứ vào một vài hiện tượng mà quy kết cho cả một giới nghệ sĩ, nhưng dù sao...
Ông hoạ sĩ bạn tôi chuyên làm đạo cụ cho các tiết
mục sân khấu. Tính tình thì lành như bụt, có khi còn hơn bụt nữa. Chỉ có điều đã
gần đến tuổi "ngũ thập tri thiên mệnh" mà ông vẫn chưa có ai sửa túi
nâng khăn. Vì ông mải mê nghề nghiệp quên cả lấy vợ hay chăng ? Mà có thể cũng
chính vì thế mà ông ở bẩn chăng ? Phòng ở của ông trong khu tập thể không khác
cái ổ chuột là mấy. Quý vị có dịp đặt chân vào thì phải chết khiếp : sàn nhà
ngập rác, trên trần mạng nhện chăng thoải mái, dưới đất ngổn ngang chai lọ, cái
lành cái vỡ, hộp mầu, mẩu giấy, miếng gỗ, giẻ rách... Toàn những thứ ông tích
trữ để trong khi làm đạo cụ biết đâu dùng đến. Đến đây phải nói ngay rằng ông
bạn tôi làm đạo cụ vào loại “siêu”. Nhiều đoàn văn công ở Trung Ương, mỗi khi
cần những thứ phức tạp quá đều phải nhờ đến ông. Ai nhìn những quả táo, quả
cam, quả đu đủ ông chế tác, khó có thể phân biệt với quả thật bầy bán trong chợ
Đồng Xuân. Ngoài tài mỹ thuật, ông còn rất khéo tay. Những con cá ông làm có
thể vẩy đuôi. Trẻ con mấy phố xung quanh được hưởng nhiều thứ đồ chơi ngộ
nghĩnh do ông chế tác và đem cho chúng. Ông rất hiền và đặc biệt yêu trẻ nhỏ.
Thôi, tôi lại sắp lạc đề mất rồi...
Xin quay lại chuyện ở bẩn của ông. Đúng thế, ông
không tắm bao giờ. Áo quần từ khi may đến lúc sờn rách vứt đi, không bao giờ
được ông nhúng vào nước chứ chưa nói được chạm vào miếng xà phòng. Buổi tối,
trước khi đi ngủ, ông gạt những thứ đồ đồng nát bừa bộn trên giường sang một
góc, chỉ chừa ra một khoảng nhỏ vừa đủ để ông nằm co chân. Tuy bên trên, ai đã
chăng cho ông cái màn, nhưng không bao giờ ông buông, nên màn chất đầy bụi,
vàng khè. Hễ ai phê bình thì ông chỉ cười lành hiền, bảo : "Bận quá
!" Mà quả ông bận thật. Không phải vì đoàn giao cho ông quá nhiều việc mà
vì lúc nào ông cũng loay hoay nghiên cứu một thứ gì đấy.
Cuộc sống ở bẩn của ông cứ lặng lẽ trôi qua cho đến khi
xảy ra một sự kiện lớn có nguy cơ biến
đổi hoàn toàn nếp sống quen thuộc của ông.
Chẳng là thế này. Trên bổ sung về cho ban lãnh đạo
đoàn sân khấu chúng tôi một phụ nữ đứng tuổi, làm phó trưởng đoàn, chuyên trách
về sinh hoạt. Trong khi đưa mọi thứ vào nề nếp, như cải tiến bếp ăn và nhà ăn,
thường kỳ tiến hành tổng vệ sinh… chị chú ý đến cuộc sống của ông hoạ sĩ. Chị
hết sức quý ông về tài năng, óc sáng tạo, lòng yêu nghề, và khi thấy ông đã lớn
tuổi mà vẫn đơn độc, chị quyết định giúp kiếm vợ cho ông. Chị hỏi ý kiến đương
sự thì được trả lời hờ hững : "Được thôi, nhưng tôi không tin trên đời có
cô nào chịu nổi cách sống luộm thuộm của tôi !” - “Chịu khó tìm, ắt phải có !”
Chị Phó đoàn khẳng định. - “Nhưng tôi không có thời giờ tìm hiểu đâu ".
Vốn nhiệt tình, chị phó đoàn bèn cất công sục sạo, cuối cùng tìm được một đám.
Tuổi không còn trẻ, sắc cũng không
"nghiêng nước nghiêng thành", nhưng phúc hậu, đảm đang. Tìm
được rồi, chị bắt đầu cuộc vận động, thuyết phục nhà gái. Sau khi "cô
dâu" nhận lời, gia đình nhà gái chấp thuận, đến một động tác cuối cùng
không thể không có : đấy là chú rể phải đến trình diện để nhà gái biết mặt. Vì
dù dễ tính và tin lời chị phó đoàn đến đâu đi nữa, chẳng lẽ đến lúc cưới, cô
dâu và cha mẹ cô gái mới biết mặt chàng rể ? Nhưng đến đây thì vấp phải một trở
ngại : không thể đến nhà gái với bộ mặt hàng chục năm không rửa, râu tóc tua
tủa, trong bộ quần áo màu nước dưa với cái cổ áo đen kịt mồ hôi ! Thế nhưng mới
nghe đến chuyện tắm, ông hoạ sĩ của chúng tôi đã hoảng hồn. Chị Phó đoàn kiên
nhẫn trấn an ông ta, nói chị sẽ lo mọi thứ…
Thế là chị cất công đi mua vải, đích thân đem số đo đến
thợ may, mong có một bộ cánh tươm tất xứng đáng cho chú rể mặc trong buổi trình
diện. Đến hôm cuối cùng, trước khi ông hoạ sĩ đến nhà gái làm cái thủ tục không
thể thoái thác ấy, chị Phó đoàn bắt ông cắt bộ tóc bù rối, trùm kín gáy rồi tự
tay chuẩn bị sẵn buồng tắm, xà phòng,
nước nóng, khăn tắm, gương lược, quần áo sạch vắt sẵn. Kiểm tra một lượt
xong, thấy không còn thiếu thứ gì, chị bảo ông hoạ sĩ vào tắm. Không còn thể từ
chối được, và cũng nể chị Phó đoàn quá, ông đành vào. Sự kiện "ông họa sĩ
đạo cụ tắm" được mong chờ đến nỗi gần như cả đoàn chúng tôi đứng hết bên
ngoài hồi hộp chờ xem một sự kiện kinh thiên động địa đang diễn ra. Tiếng nước
chảy. Bọn chúng tôi nhìn nhau cười thích thú. Lát sau, cánh cửa phòng tắm mở
ra. Không còn nhận ra ông hoạ sĩ của chúng tôi lúc trước nữa. Bảnh bao, sạch sẽ,
đầu tóc chải gọn gàng… Bọn chúng tôi vỗ tay reo hò như sấm. Ông hoạ sĩ, mặt rầu
rĩ, đợi tiếng vỗ tay ngớt, quay sang nói với chị Phó đoàn, giọng kiên quyết và
dứt khoát : “Lấy vợ mà lại phải tắm, thì dứt khoát tôi không lấy đâu !”
Từ hôm ấy cái câu : “Lấy vợ mà lại phải tắm, thì tôi
dứt khoát không lấy đâu !” trở thành câu giễu cợt cửa miệng của chúng tôi mỗi
khi thấy ai đó bị có người giục đi tắm.
KHÁN
GIẢ (phản đối). Tôi thấy đây chỉ
là trường hợp hãn hữu, và ngẫu nhiên rơi vào một hoạ sĩ. Không thể căn cứ vào
đấy mà đánh giá cả giới nghệ sĩ tạo hình. Mà nhân đây, tôi xin kể về một người
ở bẩn không kém nhân vật vừa rồi, thậm chí còn hơn, và không thuộc giới họa sĩ.
Được không ạ ?
CHỦ
NHIỆM. Xin mời !
KHÁN
GIẢ. Anh này học năm thứ 3 Đại học, vậy
mà từ khi nhập trường chưa ai thấy anh ta tắm, thậm chí chưa hề giặt áo quần
lần nào. Một hôm, bạn bè cùng khóa quyết định bắt anh ta phải tắm và phải giặt.
Họ cũng chuẩn bị đầy đủ như chị Phó đoàn trong câu chuyện trên, chỉ khác là trước
khi đẩy anh ta vào buồng tắm, họ dội nước cho ướt áo quần anh ta đang mặc rồi
mới đóng cửa, để anh ta không thể không tắm và thay quần áo. Mọi người đứng bên ngoài chờ đợi, giống như câu chuyện lúc
nãy, có điều khác là họ không nghe thấy tiếng nước chảy. Chắc anh ta dội nước
và kỳ cọ rất khẽ. Lát sau, cửa mở, anh ta bước ra, và lạ chưa ? Vẫn trong bộ áo
quần đen kịt bẩn thỉu y nguyên như lúc bước vào buồng tắm. Thì ra anh ta đứng lì
trong ấy đợi quần áo tạm khô mới đi ra. Thà chịu ướt một lúc chứ nhất định
không chịu đầu hàng ! Có nghĩa ông hoạ sĩ kia chưa phải đã là người ở bẩn nhất
!
CHỦ
NHIỆM. Xin hỏi, anh ta là sinh
viên trường nào vậy ?
KHÁN
GIẢ (cười). Trường
Mỹ thuật…
5.
Nàng Công chúa
thích
nghe truyện cổ tích
NHÂN VẬT
:
CÔNG CHÚA, 12 tuổi
CHÀNG
TRAI, 19 tuổi
VUA
NHŨ
MẪU
QUAN
HẦU
Cung
điện nhà Vua. Công chúa xinh xắn và thơ ngây, chừng 12 tuổi, nằm thiêm thiếp
trên giường. Nhũ mẫu ngồi quạt bên cạnh.
Vua
vào.
NHŨ
MẪU (quỳ xuống). Kính chúc Thánh thượng vạn tuế !
VUA. Miễn lễ ! Bệnh tình con ta có thuyên giảm được chút
nào không ?
NHŨ
MẪU. Tâu Thánh thượng,
bệnh tình Công chúa ngày càng trầm trọng. Chiều hôm qua, tiện nữ van nài mãi,
Công chúa mới chịu húp một thìa cháo phượng nấu với nấm hương Tây Tạng. Nhưng
từ sáng đến giờ Nàng không chịu ăn uống gì thêm.
VUA. Ngươi đi mời quan Ngự Y đến bắt mạch xem sao !
NHŨ
MẪU. Quan Ngự Y đến chẳng
ích gì. Chí có người nào…
VUA. Vẫn biết thế. Dù sao con ta dùng một thang an thần
cũng có thể dễ chịu hơn đôi chút. Vả lại ta còn cách nào khác nữa đâu ?
NHŨ
MẪU. Thánh thượng cho phép
tiện nữ được tâu trình…
VUA. Ngươi cứ nói.
NHŨ
MẪU. Thánh thượng quá
nuông chiều Công chúa !
VUA. Ta biết. Nhưng Hoàng Hậu qua đời để lại cho ta mỗi
một mụn con. Ta không nỡ từ chối nó điều gì.
NHŨ
MẪU. Chính vì thế mà Nàng
đòi hỏi nhiều điều vô lý. Năm lên mười, Công chúa đòi bằng được có con yểng
biêt nói năm thứ tiếng. Chắc Thánh thượng còn nhớ, do không được thoả nguyện,
Nàng đã tuyệt thực suốt một tháng trời, chỉ uống nước sâm, người gầy rạc đi bao
nhiêu, may chưa mệnh hệ nào đấy.
VUA. Ta nhớ chứ. Ngày ấy may mà Sứ thần Tây Tạng giúp
ta kiếm được con yểng ấy. Ôi, giá như bây giờ có ai giúp được ta ? Chẳng lẽ
trên khắp dải non sông bao la này không ai có thể kể một câu chuyện cổ tích
không bao giờ hết ?
NHŨ
MẪU. Làm gì có câu chuyện
kể không bao giờ hết ? Tiện nữ trộm nghĩ, trong vũ trụ mênh mang này, có thứ gì
là không đến lúc phải kết thúc ? Truyện cổ tích nào cũng không thoát khỏi cái
quy luật ấy. Đòi hỏi của Công chúa quá vô lý ! Tiện nữ trộm nghĩ, Thánh thượng
cần nghiêm khắc hơn với Công chúa, không để cho Nàng thỉnh thoảng lại có những
đòi hỏi oái oăm như thế được.
VUA
(thở dài). Ta biết thế là đúng nhưng vẫn không nỡ.
NHŨ
MẪU. Tiện nữ trộm nghĩ,
Thánh thượng hãy nói thẳng với Công chúa rằng đòi hỏi của Nàng không bao giờ có
thể thoả mãn được. Công chúa sẽ buồn rầu ít lâu, nhưng rồi cũng sẽ quên đi.
VUA. Ta cũng đã nghĩ thế, nhưng để xong cái lần này và
cũng phải dần dần thôi. (Thở dài.) Đối với việc quốc gia đại sự, ta
thường kiên quyết, nhưng đây là con gái ta, khi Hoàng hậu hấp hối đã giao phó
lại cho ta, và ta đã hứa với Hoàng hậu…
NHŨ
MẪU. Nhưng không thể cứ
nương nhẹ Công chúa như thế này mãi được !
VUA. Vả ta vẫn nghĩ, biết đâu có một người có thể kể
được một câu truyện cổ tích không bao giờ hết, chỉ là ta chưa tìm ra thôi. Vì
trong cuộc đời ta, ta đã từng thấy nhiều điều mà chính bản thân ta không ngờ
lại có thể có. Cứ thỉnh thoảng, trong giang sơn của ta lại xuất hiện một người
tài giỏi không ngờ. Họ làm được những việc khó khăn hơn nhiều so với việc kể
một truyện cổ tích, dù là cổ tích không có kết thúc. Cho đến hôm nay, ta vẫn
chưa hết hy vọng. Có điều ta lo, con ta không sống được cho đến ngày xuất hiện
người tài giỏi kia.
NHŨ
MẪU. Xin Thánh thượng nhớ
rằng tính mệnh Công chúa…
VUA (thở dài). Thôi được, sáng mai ta sẽ triệu
tập sứ thần các nước lân bang nhờ họ giúp đỡ xem sao. (Sau một chút.)
Sao con ta lại mê nghe truyện cổ tích đến thế nhỉ ?
Một vị quan bước vào.
QUAN
HẦU. Muôn tâu Thánh
thượng, có một người đến Hoàng cung xin được kể chuyện cổ tích hầu Công chúa.
VUA. Nhưng hắn có biết, khi nào truyện cổ tích của hắn
đến lúc kết thúc thì đầu hắn cũng sẽ rời khỏi cổ không ?
QUAN
HẦU. Tâu Thánh thượng, cậu
ta biết ạ.
VUA. Nếu vậy, ngươi cho hắn vào.
Quan hầu ra.
Không
biết sao, ta có cảm giác người đến lần này sẽ kể được một truyện cổ tích không
có kết thúc, đáp ứng đúng đòi hỏi của con gái ta...
NHŨ
MẪU. Tâu Thánh thượng,
tiện nữ không tin. Tiện nữ cho đây chỉ là một kẻ hám cái chức Thượng thư mà
Thánh thượng đã hứa ban cho ai có tài kể được một truyện cổ tích không bao giờ
hết. Chẳng cần tài kinh bang tế thế gì, chỉ cần kể một truyện cổ tích, là được
nhận hai vạn hộc lương thực mỗi năm và bao nhiêu bổng lộc khác để ban phát cho
họ hàng thân thuộc. Điều ấy cám dỗ bất kỳ một người nào, nhất là những kẻ sợ
phải đi lính hoặc nghèo quá, đang bị họ hàng khinh rẻ…
VUA.
Ta không
nghĩ thế. Tài kể truyện cũng là một cái tài quan trọng. Mà nghĩ ra được một truyện cổ tích kể không bao
giờ hết thì xưa nay ta chưa nghe ai nói có người làm được.
NHŨ
MẪU. Tâu Thánh thượng, đúng là
khó và tiện nữ không tin có ai làm được. Tiện nữ còn lo, lần này mà người kể chuyện không nghĩ ra được một truyện cổ tích như thế thì e đến lúc
truyện kết thúc, Công chúa không chỉ ngã vật ra vì thất vọng mà có thể sẽ không
sống nổi. Cho nên...
VUA
(thở dài). Biết làm sao được. Ta
cũng lo lắm chứ.
Quan hầu dẫn vào một chàng trai trẻ khôi
ngô, tuấn tú.
CHÀNG TRAI (mỉm cười). Kính chào Đức Vua ! Kính chào bà
!
VUA. Ta miễn lễ ! (Với Quan hầu.) Ngươi đem ghế
lại đây cho quý khách !
CHÀNG TRAI. Thưa Đức Vua, tôi là người làm ruộng, dòng dõi chỉ
là dân thường …
NHŨ
MẪU. Và cậu đến đây tìm
giầu sang để thoát khỏi cảnh nghèo khổ ?
CHÀNG TRAI (vẫn
mỉm cười). Thưa bà, không ! Chỉ đơn giản tôi nghe nói con gái Vua sinh ốm
đau chỉ vì quá thèm nghe truyện cổ tích, mà tôi thì thường đặt truyện để kể cho
con trẻ trong vùng.
NHŨ
MẪU. Nhưng Công chúa cần
nghe một truyện cổ tích kể không bao giờ hết !
VUA. Ngươi để ta nói. Nhìn mặt mũi công tử, ta không
tin công tử là dân thường. Bộ quần áo nông phu kia chẳng qua chỉ để che mắt.
Nhưng thôi, việc ăn mặc là quyền công tử. Ta chỉ cần ở công tử một thứ, đấy là
một truyện cổ tích không có kết thúc.
CHÀNG TRAI (mỉm
cười). Thưa Đức Vua, tôi có thể đặt ra một truyện như thế.
VUA. Ta phải nói trước. Nếu không đúng như thế thì khi truyện
kết thúc, đầu công tử cũng sẽ rời khỏi cổ. Trong khi cậu kể, đao phủ túc trực
sẵn ở sau tấm rèm kia.
CHÀNG TRAI. Thưa Đức Vua, điều ấy tôi đã biết.
VUA. Và công tử đừng trách ta tàn nhẫn. Con ta rất mê
nghe truyện cổ tích. Khi nghe, con ta hớn hở, mặt mày rạng rỡ. Nhưng cũng chính
vì mê quá, nó rất sợ đến lúc truyện chấm dứt. Lần nào cũng vậy, khi câu truyện
chấm dứt là con ta ngã lăn ra, khóc nức nở, tiếc niềm vui vừa được hưởng đã bị
cướp mất. Ta đã ra lệnh cấm không ai được kể cho con ta nghe bất cứ truyện cổ
tích nào có kết thúc. Nhưng nhiều kẻ hám chức thượng thư cứ đến kể liều, làm
phiền ta, nên ta phải đặt hình phạt thật nặng để ngăn chặn.
CHÀNG TRAI. Thưa Đức Vua, Ngài đã chặt đầu bao nhiêu người rồi
?
VUA (buồn rầu). Thật ra, ta chưa nỡ, mới chỉ
giam họ lại.
CHÀNG TRAI. Và số người hiện đang bị giam ?
NHŨ
MẪU. Đã gần một ngàn ! Cậu
thấy đấy. Cậu định vào để tăng con số ấy lên chăng ?
VUA. Nhưng cứ phải giam họ như thế ta đã mỏi mệt lắm
rồi. Cho nên từ nay ta kiên quyết cho chặt đầu những kẻ nào phạm tội.
NHŨ
MẪU. Và nếu không kể được
một truyện cổ tích như thế, công tử sẽ là người đầu tiên ! Cho nên cậu hãy suy
nghĩ cho kỹ.
CHÀNG TRAI (lại
mỉm cười). Tôi sẽ không bị chặt đầu đâu !
VUA.
Ta rất mong như thế !
CHÀNG TRAI. Xin Đức Vua cho bắt đầu.
NHŨ
MẪU. Tâu Thánh thượng …
VUA. Ngươi đánh thức con ta dậy.
NHŨ
MẪU (miễn cưỡng).
Công chúa ! Có người đến kể truyện cổ tích cho Công chúa nghe !
CÔNG CHÚA (nhỏm dậy, mừng rỡ). Chào Cụ!
CHÀNG TRAI. Tôi chưa đầy hai mươi tuổi, thưa Công chúa !
CÔNG CHÚA. Ta chỉ thấy những cụ già kể chuyện cổ tích.
CHÀNG TRAI. Các cụ già chỉ lặp lại chuyện cũ. Người trẻ luôn
sáng tạo chuyện mới.
CÔNG CHÚA. Đúng rồi. Vậy ngươi hãy kể đi. Mau lên.
VUA (với
Quan hầu). Ngươi hãy đem cái ghế tựa có nệm lông ngỗng ấy. Và sai thị nữ
bưng vào cho công tử một vò rượu Bồ đào, một ấm trà Vạn bảo…
CHÀNG TRAI. Tôi không uống rượu, chỉ xin Đức Vua một ấm chè
xanh. Các truyện của tôi thường được kể trong ổ rơm ấm áp, bên bếp lửa vào
những đêm Đông rét mướt, hoặc trên bãi cỏ xanh vào những buổi sáng mùa Xuân mát
mẻ. Ở đây không thể kiếm được những thứ ấy, chỉ xin một chiếc ghế đẩu giản dị.
Quan
hầu ra, đem vào một chiếc ghế đẩu.
(Ngồi
xuống ghế.) Tôi xin bắt đầu. (Thả hồn vào thế giới tưởng tượng.)
Ngày xửa ngày xưa, cách đây đã lâu lắm rồi, ở một nước kia có một con sông
rộng, dòng nước trong xanh êm đềm chảy. Hai bên bờ là những cánh đồng thẳng
cánh cò bay. Ven sông có một cụ già thuyền chài sống với một đứa cháu trai chăm
chỉ, ngoan ngoãn. Hàng ngày cụ thả lưới xuống dòng sông và kéo lên những mẻ
lưới đầy ắp cá…
CÔNG CHÚA (ngồi bật dậy). Hay quá ! Câu chuyện này hay
quá !
CHÀNG TRAI (mỉm
cười). Cách đấy không xa là một kinh thành sầm uất, phố xá lúc nào cũng tấp
nập người qua lại. Vua trị vì ở đấy nổi tiếng là nhân từ và giầu có. Dân chúng
nước này cần cù, chăm chỉ và nộp thuế đều đặn. Nhà vua đem số thóc thu được trả
lương cho các quan rất hậu hĩ nhưng vẫn thừa ra khá nhiều. (Im lặng.)
CÔNG CHÚA (hoảng
hốt). Truyện hết rồi sao ?
CHÀNG TRAI (nhìn
Công chúa, mỉm cười). Truyện cổ tích này không bao giờ hết.
CÔNG CHÚA.
Vậy chàng kể tiếp đi. Mau lên ! Ta sốt ruột lắm rồi. Ôi, sao có truyện cổ tích
hay như thế này !
CHÀNG TRAI. Tôi
kể đến đâu rồi nhỉ ?
CÔNG CHÚA. Đến chỗ nhà vua trả lương cho các quan rất hậu hĩ nhưng
vẫn còn thừa ra rất nhiều.
CHÀNG TRAI. À, phải rồi. Năm nào trả lương xong cho các quan
cũng vẫn còn thừa ra vài vạn hộc thóc. Sau mười năm con số thóc thừa đã lên đến
hàng chục vạn hộc.
CÔNG CHÚA (vớ chiếc bánh để ở gần, ăn ngấu nghiến). Ta
xin lỗi ! Ngươi cứ kể tiếp đi. Mặc kệ ta !
NHŨ
MẪU. Hay quá ! Công chúa
thấy đói rồi.
CÔNG CHÚA. Im ! Không ai được nói gì hết. Ngươi kể tiếp đi.
CHÀNG TRAI (mỉm cười). Thóc dư thừa nhiều quá, các kho
đụn đều chật ních. Vua đành đem gửi nhà dân.
VUA. Và dân chúng đem số thóc ấy ra ăn hết chứ gì ?
CHÀNG TRAI. Không đâu. Dân nước ấy không biết ăn cắp là gì.
VUA. Tại sao vậy ?
CHÀNG TRAI. Ăn cắp là do túng thiếu. Mà túng thiếu là do lười
biếng. Ở nước ấy mọi người đều chăm chỉ, không ai túng thiếu, vì thế không ai
ăn cắp của ai.
VUA. Chẳng lẽ có nước nào như vậy ?
CÔNG CHÚA. Xin Phụ hoàng đừng hỏi nữa để nghe chàng kể. Chàng
kể tiếp đi !
CHÀNG TRAI. Tôi kể đến chỗ nào rồi nhỉ ?
CÔNG CHÚA (nhìn Vua vẻ trách móc). Chỉ tại Phụ hoàng !
(Với chàng trai.) Đến chỗ Vua đem thóc gửi nhà dân.
CHÀNG TRAI. À,
phải rồi. Do các kho đụn đã chật ních, Vua phải đem thóc gửi các nhà dân. Nhưng
rồi kho của các nhà dân cũng chật ních.
Vua bèn quyết định xây một cái kho cực lớn. Cái kho hình hộp vuông, mỗi chiều hai
mươi trượng.
VUA (ngước mắt lên trời, ước lượng chiều cao của cái
kho). Chà, nếu vậy thì cái kho lớn lắm, lớn hơn cả đại sảnh của ta !
CHÀNG TRAI (mỉm cười). Thế là toàn thể thợ xây trong
nước được triệu đến kinh đô. Hàng chục ngàn người làm việc ngày đêm trong suốt
hai năm ròng mới xong. Cái kho đứng sừng sững giữa kinh đô trở thành một biểu
tượng cho no ấm và hạnh phúc. Toàn bộ thóc dư thừa của nhà vua đổ vào chỉ chiếm
một phần mười chiều cao của cái kho khổng lồ
ấy. Nhưng rồi, vì mọi người đều chăm chỉ làm lụng, đều no đủ dư thừa và
không ai ăn cắp, nên mực thóc trong kho cứ dâng lên mãi. Cuối năm ấy, mực thóc
đã dâng lên đến mười trượng, nghĩa là một nửa chiều cao của kho.
VUA (bảo quan hầu). Ngươi thử tính xem ước
khoảng bao nhiêu hộc ?
CÔNG CHÚA (giận dữ). Con bảo, Phụ hoàng có nghe không
nào ? Chàng kể tiếp đi. Ôi, chưa bao giờ ta được nghe một truyện cổ tích hay đến
như thế này.
CHÀNG TRAI (mỉm cười). Tôi kể đến đâu rồi nhỉ ?
CÔNG CHÚA (lại giận dữ lườm Vua). Lỗi tại Phụ hoàng đấy
! (Với chàng trai.) Chàng kể đến chỗ năm ấy mực thóc trong kho đã lên
đến mười trượng.
CHÀNG TRAI (mỉm cười, chậm rãi). Cách chân tường kho
không xa, có một cái hang nhỏ. Một con chuột nhắt sống trong cái hang ấy. Nó bé
xíu nhưng rất tinh anh. Nó có một cái đuôi dài và đôi mắt vô cùng linh lợi. Ở
nước ấy, mọi người đều chăm chỉ và trung thực nên họ rất ghét loài chuột. Họ
dùng đủ mọi cách để diệt chúng. Hễ phát hiện có một con chuột là toàn dân tổ
chức vây bắt và diệt cho được bằng đủ mọi cách : bẫy, đánh bả… Thậm chí có khi
họ vui lòng đốt cả một toà nhà để diệt một con chuột núp trong ấy.
VUA. Ta cũng khổ về nạn chuột cắn nát thóc lúa mùa màng
của dân.
CÔNG CHÚA (quát). Im ! (Với chàng trai.) Chàng
kể tiếp đi. Chuyện cổ tích của chàng hay quá, phải đem in thành sách mới được !
CHÀNG TRAI. Tuy vậy vẫn còn vài con chuột nhắt náu kín trong
những hang rất sâu, chỉ ban đêm mới bò ra. Con chuột nhắt của chúng ta là một
trong những con chuột hiếm hoi ấy. Nó rất sợ ai nhìn thấy, nên chỉ thò đầu ra
khỏi hang vào đêm khuya, khi cả kinh thành đã ngủ say. Nó đi mò mẫm, sục sạo
kiếm ăn. Từ khi nhà Vua xây xong cái kho, nó nhìn cái kho khổng lồ, thèm
thuồng...
CÔNG CHÚA. Truyện của chàng hay quá !
VUA. Con nghe đã. Công tử kể tiếp đi.
CHÀNG TRAI (mỉm cười). Tôi kể đến chỗ nào rồi nhỉ ? À,
phải rồi, đến chỗ con chuột nhìn cái kho thèm thuồng. Nó bò vòng quanh không
biết bao nhiêu lượt, cố tìm một khe hở nào đấy. Cuối cùng, sau bao nhiêu vòng,
nó phát hiện ra một kẽ nứt rất nhỏ dưới chân bức tường phía Đông, chắc một bác
thợ xây nào lơ đễnh, đã không trát kín khoảng giữa hai phiến đá. Kẽ hở rất nhỏ
và bị đất cát lấp kín, khó ai nhìn thấy. Nhưng con chuột lanh lợi kia phát hiện
ra. Nó bèn bới thành một lỗ hổng vừa đủ thân hình nhỏ bé của nó chui lọt.
CÔNG CHÚA.
Con chuột khôn ngoan thật !
CHÀNG TRAI. Thế là từ hôm ấy, nó bắt đầu cái hành động xấu xa
là ăn trộm. Nó chui vào, càm một hạt, chui ra, chạy về cất trong hang, rồi lại
chạy đi, chui vào, càm một hạt. chui ra, chạy về cất trong hang. Rồi lại chạy
đi, chui vào, càm một hạt. chui ra, chạy về cất trong hang.
CÔNG CHÚA.Con chuột khiếp thật ! Thật đáng ghét.
VUA. Con nói đúng. Ta cũng ghét nhất là loài chuột. Sao
có cái giống vật đáng ghét đến thế ! Trong Cung điện của ta, chúng nhiều đến
nỗi bao nhiêu quần áo quý của ta đều bị chúng cắn rách.
CÔNG CHÚA. Quần áo của con cũng thế. Cái loài chuột sao mà
đáng ghét đến thế. À quên, chàng kể tiếp đi ! Câu chuyện hay quá chừng !
CHÀNG TRAI. Tôi kể đến đâu rồi nhỉ ?
CÔNG CHÚA. Đến chỗ con chuột nhắt bắt đầu càm thóc.
CHÀNG TRAI. Sau đấy, nó chui ra, chạy về cất trong hang. Rồi
lại chạy đi, chui vào, càm một hạt. chui ra, chạy về cất trong hang.
VUA. Điều ấy công tử đã kể rồi. Sau thế nào nữa ?
CÔNG CHÚA (với
Vua.) Phụ hoàng để yên chàng kể ! Quả thật đoạn này hơi dài, nhưng truyện
cổ tích nào cũng có những đoạn như thế. Xin chàng cứ kể tiếp đi ! Con chuột lại
chui vào, càm hạt nữa, rồi thế nào ?
CHÀNG TRAI….Rồi chui ra, chạy về cất trong hang. Rồi nó lại
chạy đi, chui vào, càm một hạt thóc, chui ra, chạy về cất trong hang. Rồi nó
lại chạy đi, chui vào, càm một hạt thóc, chui ra, chạy về cất trong hang. Rồi
nó lại chạy đi, chui vào, càm một hạt thóc, chui ra, chạy về cất trong hang.
Rồi nó lại chạy đi, chui vào, càm một hạt thóc. chui ra, chạy về cất trong
hang. Rồi nó lại chạy đi, chui vào, càm một hạt thóc, chui ra, chạy về cất
trong hang…
CÔNG CHÚA. Đoạn này hơi dài, chàng chỉ cần kể tóm tắt để sang
đoạn sau cũng được.
CHÀNG TRAI. Xin Công chúa kiên nhẫn nghe, để tôi có thể kể đầy
đủ mọi chi tiết. Vả lại lúc nãy Công chúa nói đúng, chuyện cổ tích nào cũng có
những đoạn kéo dài, không được hấp dẫn lắm.
VUA (dịu dàng). Phải rồi, con chịu khó nghe qua
đoạn này. Công tử cứ kể tiếp đi.
CHÀNG TRAI. Rồi nó lại chạy đi, chui vào, càm một hạt thóc,
chui ra, chạy về cất trong hang. Rồi nó lại chạy đi, chui vào, càm một hạt
thóc, chui ra, chạy về cất trong hang.
CÔNG CHÚA. Thôi được, đoạn này chàng kể thế là đủ hiểu. Cứ
cho là con chuột đã càm hết thóc ở cái kho ấy. Rồi sao nữa ?
CHÀNG TRAI. Xin Công chúa bình tĩnh. Từ nãy tôi kể thì nó mới
càm được chừng một chục hạt thóc, đã hết thế nào được ? Xin Công chúa chịu khó
nghe. Rồi cũng đến lúc nó phải càm hết chứ.
CÔNG CHÚA (thở dài). Thôi cũng được. Chàng kể tiếp đi
vậy, nhưng kể nhanh hơn một chút, được không ?
CHÀNG TRAI. Rồi nó lại chạy đi, chui vào, càm một hạt thóc,
chui ra, chạy về cất trong hang…
CÔNG CHÚA. Khoan đã ! Thế đến bao giờ con chuột mới càm hết
thóc trong kho ?
CHÀNG TRAI (mỉm cười). Phải lâu lắm, thưa Công
chúa. Vì cái kho lớn đến thế kia mà ?
CÔNG CHÚA (bắt đầu nổi giận). Nghĩa là nhà ngươi bắt
ta nghe nhà ngươi lặp đi lặp lại cái câu con chuột chạy đi, càm hạt thóc rồi
chạy về đến tận bao giờ ?
CHÀNG TRAI (dịu dàng). Tôi chưa biết, nhưng có điều
chắc chán là từ nay đến Tết Đoan ngọ, tôi chưa thể kể hết được đoạn con chuột
càm thóc ở kho.
CÔNG CHÚA (hét lên giận dữ). Ngươi đánh lừa ta !
VUA. Con hãy bình tĩnh…
CÔNG CHÚA. Thôi được, ta cho phép ngươi kết thúc truyện này
và kể cho ta truyện khác.
CHÀNG TRAI (vẫn mỉm cười). Tôi mà kết thúc thì sẽ bị
chặt đầu, còn kể truyện khác thế nào được ?
VUA. Công tử nói đúng. Con hãy kiên nhẫn nghe nốt câu truyện
này…
CÔNG CHÚA. Không ! Con không muốn nghe nữa.
VUA (cười vang). Nhưng đấy mới là câu truyện kể
không bao giờ hết ! (Vui vẻ gọi to.) Quan hầu đâu ? Lấy mũ áo thượng thư
ra đây, mặc vào cho chàng trai thông minh tuyệt vời này. Chàng đã kể được một câu
chuyện không bao giờ hết. Và cái chính, chàng đã chữa được cho con gái ta căn
bệnh cực kỳ nguy hiểm : đòi những thứ không bao giờ có thể có.
CÔNG
CHÚA. Khoan đã ! Tâu Phụ
hoàng…
VUA. Con còn đòi gì nữa ? Chàng trai này đã đem đến cho
con đúng thứ con đòi hỏi !
CÔNG CHÚA (khóc). Con đã biết lỗi. Từ nay con hứa sẽ
không bao giờ đòi những thứ oái oăm như trước đây nữa. Chỉ có điều, con không
thể chịu được khi truyện dang dở thế này. Xin Phụ hoàng ra lệnh cho chàng kết
thúc truyện này đi và hứa không trị tội.
VUA (vui vẻ). Kết thúc sao được ? Chuyện về nạn
ăn cắp ăn trộm kiểu như thế này thì làm sao chấm dứt được ?
CHÀNG TRAI (mỉm cười). Thưa Đức Vua, truyện của tôi có
thể kết thúc được.
VUA (sửng sốt). Thật ư ? Kết thúc cách nào, công
tử nói ta nghe !
CHÀNG TRAI (vẫn mỉm cười, hóm hỉnh). Dễ thôi, thưa Đức
Vua ! Chỉ là thế này : một bác nông phu ở túp lều gần đấy, phát hiện ra nguyên
nhân sự mất mát trong kho thóc nhà Vua, bèn làm một cái bẫy nhỏ…
VUA (ngắt lời, kinh ngạc). Rồi đặt trên lối đi
của con chuột ! (Phá lên cười vui vẻ.) Chao ôi ! Cái kết thúc mới giản
dị làm sao và đồng thời cũng thông minh làm sao ! Giỏi ! Giỏi ! Một cái bẫy !
Có vậy mà ta không nghĩ ra ! Chà, bây giờ thì ta biết nên phong chàng trai này làm
thượng thư bộ nào rồi. Quan hầu đâu ? Đem mũ áo đại quan ra đây để ta đích thân
mặc cho chàng trai thông minh có một không hai này ! Mau lên ! Và loan báo trăm
họ biết, để mọi người mừng cho ta, đã tìm được một thượng thư hoàn toàn xứng
đáng !
Tiếng reo hò bên ngoài.
6. NHÀ TOÁN HỌC
ĐÃNG TRÍ
Kịch vui một hồi
NHÂN VẬT
Người giúp việc
Ông
giáo sư
Người
giúp việc bước ra giữa sân khấu.
Người giúp việc (nói với khán giả). Mỗi người có một cái mê, và lắm cái mê đến kỳ quái.
Cạnh nhà tôi có một ông mê cờ, mê đến nỗi quên cả lấy vợ. Mãi đến tứ tuần mới
sực nhớ cái nhiệm vụ quan trọng nhất
trên đời ấy của bất cứ người đàn ông nào. May thay ông Trời thương tình lại ban
cho một cô trẻ măng, tuổi mới đôi mươi, má lúm đồng tiền, da trắng như trứng gà
bóc, tính nết lại nhí nhảnh vui tươi. Được cô vợ kháu như thế tưởng còn thiết
gì đến tướng sĩ tượng, xe pháo mã nữa ? Nhưng không ! Mới cưới xong hôm trước,
hôm sau ông đã lại bầy bàn cờ ra mời bạn đến. Mà khốn khổ, hễ cứ ngồi vào bàn
cờ là ông hàng xóm của tôi không còn biết trời đất gì nữa. Hết ván này đến ván
khác, thâu đêm suốt sáng. Các quý vị có thấy ông ta dại không nào ? Tôi mà vớ
được cô vợ hiếm có ấy thì suốt ngày ôm cô nàng mà thơm cho nó sướng đời. Nhưng
ông hàng xóm của tôi thì dại hết chỗ nói. Không hiểu mấy miếng gỗ đen xì sực
nức mồ hôi ấy có ma lực gì khiến ông ta mê mẩn đến như thế ? hấy chồng mới cưới
bỏ mặc vợ nằm chỏng chơ một mình, cô em tức quá !
Một hôm nhịn không nổi, cô chạy đến, hất tất cả quân
cờ ra ngoài sân rồi đuổi ông khách về, sau đấy đem bàn cờ ra chẻ làm củi. Tưởng
thế là yên, ai ngờ chỉ được đúng ba ngày. Ngày thứ tư ông chồng vẫn chứng nào
tật ấy. Bây giờ không rủ bạn đến nhà được nữa, thì ông sang nhà bạn. Thế là đâu
lại hoàn đấy mà còn tệ hại hơn. Ngày trước tuy chồng mê cờ nhưng còn ở nhà, bây
giờ thì không cả thấy mặt nữa. Ông chồng đi làm về, chỉ kịp móc cái túi tài
liệu lên chiếc đanh trên tường là đã vội vã chạy sang nhà bạn chơi cờ. Cơm
chín, cô vợ phải sang gọi năm lần bẩy lượt mới chịu về ăn.
Nhiều hôm gặp buổi xúi, thua cay, mải gỡ, không
thiết cả ăn nữa, thấy vợ sang, đuổi vợ về quầy quậy. Đêm khuya mới mò về, len
lén xuống trạn vục cơm nguội ra sơi. Cô vợ giận tím ruột tím gan nhưng không
biết làm thế nào. Và bây giờ, đêm nào cũng thế, tôi lại được hưởng một lớp kịch
sân khấu truyền thanh thú vị.
Đang thiu thiu ngủ, tôi bỗng nghe thấy cửa nhà bên
cạnh có tiếng gõ rất khẽ cạch-cạch-cạch ! Ông hàng xóm của tôi vốn rất
có ý, không muốn làm phiền nhà bên cạnh nên gõ chỉ vừa đủ để cô vợ trẻ nghe
thấy. Rõ ràng cô nghe thấy, nhưng tảng lờ. Tiếng gõ cửa lần thứ hai to hơn một
chút cạch-cạch-cạch ! Vẫn không
thấy ai ra mở, ông chồng đành lên tiếng năn nỉ rất khẽ "E-e-em...!"
Cái tiếng "em" này rất khó tả, phải có máy ghi âm loại hảo hạng may
ra mới ghi lại và phát ra cho quý vị thấy được tính chất của nó : vừa năn nỉ
vừa nhận lỗi, vừa dịu dàng vừa tha thiết, yêu thương. Chữ "em" kéo
dài, phần sau cao lên một chút : "E-e-em !.." Gọi lần thứ nhất không
thấy gì, ông lặp lại lần thứ hai, cao hơn chừng một bán âm, đồng thời cũng năn
nỉ, nhận lỗi và tha thiết hơn. Vẫn không thấy gì, ông lặp lại lần thứ ba, lần
này chữ "em" vẫn kéo dài nhưng thêm vẻ có phần trách móc. Cô vợ vẫn
lặng thinh. Cô quyết định phạt ông chồng một lần này cho chừa. Đến đây, ý chừng
hiểu được ý đồ của cô vợ trẻ, ông hàng xóm tôi không cần giữ ý với nhà bên cạnh
nữa, nâng cao thêm lời gọi, và giọng đã hơi gắt : "Mở cửa cho anh ! Sao em
lại thế ?" Chừng thấy không nên làm mất giấc ngủ của hàng xóm và để người
ngoài biết nội tình gia đình mình, cô vợ đành nhượng bộ. Tôi nghe thấy tiếng
guốc đi rất nhẹ, tiếng kéo chốt, rồi tiếng mở cửa, tiếp đó là một đoạn đối
thoại khẽ thôi nhưng rất căng : "Sao
không ngủ bên ấy luôn thể ?" - "Còn sớm mà." - "Nhìn đồng
hồ xem mấy giờ rồi ?" - Ây chết, gần một giờ sáng rồi kia à ?"
Sau đấy tiếng lục cục một lát rồi lặng lẽ hoàn toàn.
Tối hôm nào lớp kịch ấy cũng diễn ra vào khoảng từ một giờ đêm đến hai giờ
sáng, hầu như không chừa ngày nào, bất kể Thứ bẩy Chủ Nhật. Và sẽ còn lặp lại,
có lẽ thế, cho đến khi một trong hai người đi Văn Điển ! Vì tuy không nói ra,
nhưng đối với ông hàng xóm của tôi thì bỏ vợ còn được chứ bỏ cờ thì không đời
nào !
Ông chủ tôi thì lại mê đi săn. Hễ vớ được ngày nghỉ
là xách khẩu súng với bộ đồ nghề, phóng mô-tô đi, khi Hoà Bình, khi Vĩnh Phú,
khi Thái Nguyên. Được cái may, ông chủ tôi không có ai là nạn nhân của cái tật
mê đi săn ấy. Ông không có vợ, trước đây thì có, nhưng ly dị nhau lâu rồi,
không biết có phải vì bà vợ không chịu nổi cái tật mê đi săn của chồng hay
không, tôi chưa điều tra được.
Ông chủ tôi mê đi săn đến mức quái đản. Cấm ngày
nghỉ nào chịu ở nhà. Thậm chí Tết cũng chỉ ở nhà sáng mồng một, buổi trưa là
xách khẩu hai nòng, ngồi lên mô-tô xuất hành lên Hoà Bình săn vịt trời. Quý vị
chưa nhìn thấy bộ đồ nghề của ông chủ tôi đấy. Không thiếu thứ gì. Hai khẩu
súng, một để săn thú lớn, một để bắn chim và săn thú nhỏ, với đầy đủ các dụng
cụ làm đạn, thông nòng, rồi những thứ gì gì nữa đựng đầy cả một cái tủ lớn. Mũ
săn, kính các loại, ống nhòm, dây dợ các cỡ, túi xắc và túi lưới đủ kiểu dáng,
thứ để đựng thỏ, thứ để đựng nhím, vịt trời, gà gô, vân vân và vân vân. Mà ông
chủ tôi bắn khá lắm nhé. Lần nào đi cũng phải mang về được dăm bẩy chục ký thịt
các loại, có lần tới non một tạ.
Nhưng ông lại có thêm một cái "kỳ" khác.
Săn được nhiều nhưng bản thân thì không ăn được mấy, chỉ thích cho bạn bè. Bộ
đồ nấu của ông cũng tuyệt vời nữa. Ông hay đi công tác nước ngoài, mỗi lần lại
mang về một loạt dụng cụ đi săn và dụng cụ nấu ăn. Thôi thì đủ : Lò quay, chảo
rán không dính, nồi hầm các kích cỡ, máy xay thịt, và đủ các loại gia vị :
gừng, tỏi, ớt, mù-tạc, giềng, rau thơm, ca-ri...Trong nhà không thiếu thứ gì.
Mỗi lần đi săn về là mời bạn đến đánh chén, nói đúng hơn là mời bạn đến để ngắm
bạn ăn và nghe bạn ca ngợi tài săn bắn và tài nấu ăn của mình.
Mới sáng nay, ông chủ tôi ở Quảng Yên về, mang theo
gần ba chục con vịt trời béo với gần một chục con thỏ rừng, lại kèm thêm mộtcon
dím nữa. Ngần ấy thứ, giá đem ra chợ bán rẻ cũng được vài ngàn đồng. Nhưng ông
chủ tôi không làm thế, mà chỉ đem cho. Từ sáng đến giờ tôi phải đi một lượt các
bè bạn của ông,mỏi nhừ cả chân. Còn ba con vịt này đem đến ông
Hãn nữa là xong. Nhà ông ấy kia kìa. Ông Hãn này cũng là một con người lạ. Tiến sĩ khoa học, giáo sư, ấy thế mà cũng lại
có một cái mê, đấy là mê đọc sách, đến nỗi cũng quên cả vợ con. Cô vợ đi theo
trai,vừa mới li dị tháng trước xong. Tưởng ông phải buồn lắm, ấy thế không ! Từ
hôm ra tòa li dị vợ về đến nay, ông ta lúc nào cũng vui như Tết : chẳng là không còn ai kè kè bên cạnh suốt ngày ca cẩm
về chuyện đọc sách, đến bữa ăn cũng vừa
nhai vừa lật trang sách. Bây giờ ông thoải mái đọc suốt ngày. Không hiểu sách
có nam châm bên trong hay sao mà hút người ta đến thế ?
Một người như thế thì lấy
vịt làm gì ? Khéo lại đem cho hàng xóm mất thôi, nếu không thì cũng để thối ra
ấy chứ. Đời nào chịu gấp sách lại, ngồi đun nước làm lông ? Vả lại do đọc sách nhiều, ông giáo sư
Hãn này hâm lắm. Mình phải bịp ông ta để lấy một con mới được. Mất công cuốc bộ
suốt từ sáng đến giờ chẳng lẽ lại không được quyền lấy chút công. Mấy đứa trẻ
với bà xã nhà tôi đã l;âu rồi không có chất đạm vào người. Mà nói lén với quý
vị, ông chủ tôi cho quà khắp bè bạn thân cũng như sơ, vậy mà cái thằng đầy tớ
suốt ngày hầu hạ thì ông quên bẵng đi mất. Chặc ! Ta hãy cứ lén giấu một con
vịt xem ông toán học kia có phát hiện ra không. Nếu không thì ta đem thẳng về
cho bà xã với lũ trẻ. (Nhìn quanh tìm chỗ
rồi giấu vào một bụi cây rậm.)
Hiện lên nhà Giáo sư Hãn. Giáo sư đeo kính cận rất dầy, ăn mặc giản dị,
ngồi bàn cặm cụi viết.
Người giúp việc.
Chào Giáo sư ạ !
Hãn (vẫn không
ngẩng đầu). Ai đấy ? (Ngẩng đầu lên nhìn.) À, anh Tý ! Có việc
gì thế ?
Người giúp việc. Ông chủ cháu có thư cho Giáo sư đây ạ. (Đưa phong bì.)
Hãn (mở thư ra
đọc). Tay này tài thật ! (Đọc xong xếp lại. Cười ha hả.) Tài thật
! Thế quà đâu ?
Người giúp việc (đưa hai con
vịt). Thưa Giáo sư đây ạ.
Hãn. Anh làm ơn bảo ông Sơn tôi cảm ơn nhé. Vừa may có
cô em gái với mấy dứa cháu ở Hải Phòng lên chơi, đang chưa biết lấy tiền đâu
đãi khách đây.
Người giúp việc.
Cháu xin chào Giáo sư ạ. (Ra.)
Hãn
lại cúi xuống tiếp tục làm việc.
(Ra đến ngoài,lấy con vịt trong bụi cây ra.)
Biết ngay mà. Bố mày có để ý gì đâu ? Chiều nay thì bà xã với lủ trẻ được một
bữa bún vịt với tiết canh đây ! Chà, con này béo thật. Vịt trời ăn toàn thóc
với sâu bọ nên mới béo thế này. Vịt nhà nuôi ngoài đồng bằng làm sao được ?
Bỗng Giáo sư Hãn nhớn
nhơ nhớn nhác từ trong nhà chạy ra.
Hãn (giật giọng).
À, may quá ! Này, anh bạn !
Người
giúp việc (vội quẳng con vịt vào bụi).
Thưa Giáo sư, có chuyện gì thế ạ ?
Hãn.
Anh bạn vào đây tôi hỏi cái này. (Vào
nhà.)
Người
giúp việc (với khán giả). Khéo không
trôi rồi !
Hãn.
Anh bạn vừa đưa tôi hai con vịt ?
Người
giúp việc. Vâng, thưa Giáo sư, hai con.
Hãn.
Nhưng tôi đọc lại lá thư thì thư lại nói ba con.
Người
giúp việc. Vâng, ba con !
Hãn.
Như thế nghĩa là sao ?
Người
giúp việc. Thưa Giáo sư, Giáo sư nói rất đúng ạ.
Hãn.
Trong thư viết ba con !
Người
giúp việc. Vâng, thưa Giáo sư, ba con.
Hãn.
Nhưng như thế nghĩa là sao ?
Người
giúp việc. Thưa Giáo sư,Giáo sư nói rất đúng ạ.
Hãn.
Trong thư viết là ba con.
Người
giúp việc. Vâng thưa Giáo sư, ba con.
Hãn.
Nhưng anh bạn đưa tôi có hai con.
Người
giúp việc. Vâng, thưa Giáo sư hai con.
Hãn. Trong thư viết là ba con.
Người
giúp việc. Vâng, Giáo sư nói đúng, ba con.
Hãn.
Nhưng anh bạn đưa tôi hai con.
Người
giúp việc. Vâng thưa Giáo sơ, đúng là hai con.
Hãn.
Và trong thư viết là ba con.
Người
giúp việc. Vâng, thưa Giáo sư, đúng là ba con.
Hãn.
Thế có đúng là anh bạn đưa tôi hai con không ?
Người
giúp việc. Thưa Giáo sư, đúng là hai con ạ.
Hãn.
Mà trong thư viết là ba con.
Người
giúp việc. Vâng, thưa Giáo sư đúng là ban con.
Hãn.
Nhưng đây lại chỉ có hai con.
Người
giúp việc. Vâng đúng thế, hai con.
Hãn
(mệt mỏi). Nói thế nào để anh bạn
hiểu được đây ? (Chợt nghĩ ra.) Thế
này nhé : trong thư ông Sơn viết là cho tôi ba con...
Người
giúp việc. Vâng, đúng thế ạ, ba con.
Hãn.
Nhưng anh bạn đưa tôi có hai con.
Người
giúp việc. Vâng, thưa Giáo sư hai con.
Hãn.
Anh bạn có thấy không giống nhau chứ ?
Người
giúp việc (hơi bối rối, nhưng tìm
ngay ra lối thoát). Giáo sư bảo sao ạ ?
Hãn.
Một đằng là ba con.
Người
giúp việc (đã bình tĩnh lại được).
Vâng, ba con.
Hãn.
Một đằng là hai con.
Người
giúp việc. Vâng đúng thế ạ, hai con.
Hãn.
Thế nghĩa là sao ?
Người
giúp việc (lại hơi lúng túng, nhưng
nghĩ ra ngay lối thoát). Giáo sư bảo sao ạ ?
Hãn
(chìa lá thư). Trong này là ba
con.
Người
giúp việc. Vâng, ba con.
Hãn
(trỏ đôi vịt). Nhưng đây là hai con.
Người
giúp việc. Vâng, hai con.
Hãn
(ngồi phịch xuống ghế, ôm đầu). Nói
cách nào cho anh ta hiểu được đây ? Thôi được rồi, nghĩ ra rồi. (Với Người giúp việc.) Lẽ ra anh bạn phải
đưa tôi ba con.
Người
giúp việc. Vâng thưa Giáo sư, ba con.
Hãn.
Nhưng anh bạn đưa tôi có hai con.
Người
giúp việc. Vâng, thưa Giáo sư, hai con.
Hãn.
Anh không thấy chỗ khác nhau à ?
Người
giúp việc. Thưa Giáo sư thấy gì ạ ?
Hãn.
Anh đưa tôi có hai con.
Người
giúp việc. Vâng, thưa Giáo sư hai con.
Hãn.
Nhưng thư viết ba con.
Người
giúp việc. Vâng, thưa Giáo sư, ba con.
Hãn
(ôm đầu tuyệt vọng). Vẫn trở lại
cái vòng luẩn quẩn ban nãy. Chịu ! Không làm sao để anh ta hiểu được. Có những
bài toán tưởng chừng đơn giản thì lại cực kỳ khó giải. Có những sự thật hết sức
rõ ràng nhưng lại hết sức khó chứng minh. (Đột
nhiên như lóe sáng.) À, anh nghe tôi hỏi đây : anh đưa tôi mấy con ?
Người
giúp việc (thoáng bối rối, nhưng nghĩ
ra được ngay cách ứng đối). Thưa,
hai con ạ.
Hãn
(mừng rỡ). Lẽ ra anh phải đưa tôi
ba con.
Người
giúp việc. Thưa Giáo sư nói đúng, ba con.
Hãn.
Nhưng anh chỉ đưa tôi có hai con.
Người
giúp việc. Vâng, thưa Giáo sư, hai con.
Hãn.
Anh bạn không thấy chỗ khác nhau à ?
Người
giúp việc. Thưa Giáo sư, khác nhau thế nào ạ ?
Hãn.
Một đằng ba con.
Người
giúp việc. Vâng, thưa Giáo sư, ba con.
Hãn.
Một đằng hai con.
Người
giúp việc. Vâng, thưa Giáo sư, hai con.
Hãn
(ôm đầu). Chịu ! Dùng cách nào cũng
vẫn quay trở lại bài toán ban đầu. Chẳng lẽ một bài toán đơn giản thế mà mình không
giải được ? Thôi, đành vậy. Anh về đi. Bảo tôi gửi lời cảm ơn ông Sơn. (Lại ngồi vào bàn, tiếp tục làm việc.)
Người
giúp việc. Chào Giáo sư ạ. (Ra đến ngoài, vui vẻ.) Suýt nữa tưởng
không thoát. (Định cúi xuống lấy con vịt
giấu trong bụi.)
Giáo sư Hãn chạy ra.
Hãn. May quá, anh bạn vẫn còn ở đây. Tôi nghĩ ra được
cách chứng minh bài toán của chúng ta rồi.
Người
giúp việc. Thưa Giáo sư, bài toán nào ạ ?
Hãn.
Bài toán con vịt ấy. Anh bạn hãy nghe đây nhé. Ông Sơn biếu tôi ba con.
Người
giúp việc. Vâng thưa Giáo sư, ba con.
Hãn.
Nhưng anh bạn đưa tôi có hai con.
Người
giúp việc. Vâng, thưa Giáo sư, hai con.
Hãn.
Vậy còn một con nữa đâu ?
Người
giúp việc (choáng người). Một con
nữa ạ ?.. Dạ... Dạ... Một con nữa...đây ạ. (Lấy
trong bụi cây ra con vịt.) Dạ, thưa Giáo sư, cháu nghe đồn Giáo sư giỏi
toán lắm, nên nhân tiện thử tài Giáo sư đấy thôi ạ. Dạ, thưa Giáo sư, bây giờ
thì cháu đã thấy Giáo sư tài năng hiếm có, cấp trên phong chức Giáo sư cho là
rất xứng đáng, hết sức xứng đáng ạ ! (Cười
vui vẻ để lấp nỗi xấu hổ.) Vâng, chính thế. Hết sức, hết sức, hết hết sức
xứng đáng đấy ạ !
7. NHÀ HIỀN TRIẾT
THỔ NHĨ KỲ
Kịch ngắn một hồi
Nhân vật :
NHÀ
HIỀN TRIẾT
NGƯỜI
PHỤ NỮ
NGƯỜI ĐÀN ÔNG
Nhà
Hiền Triết quấn khăn xếp kiểu Ba Tư, mặc áo choàng mầu
vàng thêu kim tuyến sặc sỡ, ngồi khoanh chân kiểu vòng
tròn
trên chiếc thảm hoa.
Hiền triết. Thưa quý vị, tôi
là người Thổ Nhĩ Kỳ. Tên tôi hơi dài và khó nhớ. Kể ra quý vị chẳng cần biết
làm gì cho mệt óc, nhưng theo đúng phép lịch sự, tôi vẫn phải xưng danh. Vậy
tên tôi là Mô-ha-met Un-di Si-pun-rô-di Ze-ri La-ba-met Al-sun-hi. Thực ra vẫn
chưa đủ đâu. Đúng ra, còn phải thêm Sụ-bi Nat Je-ra-hụ-va Li-da-rụ-pa-di mới
thật đầy đủ. Tên tôi dài đến nỗi chính bản thân tôi, khi phải viết đơn từ gửi
Quan Thống đốc hoặc Sở cảnh sát cũng thường bỏ sót vài chữ. Vì vậy tôi phải có
cuốn sổ, mỗi khi cần khai đầy đủ họ tên, tôi lật ra để chép cho khỏi thiếu chữ
nào. Còn dân chúng thì đơn giản hơn. Họ gọi tôi là Hiền triết Pha-đi.
Hiền triết ở xứ tôi là một cái nghề,
giống như nghề thợ mộc, hầu bàn, hay gái nhảy vậy. Có điều làm cái nghề này vô
cùng khó. Cả nước Thổ Nhĩ Kỳ chỉ có mười sáu người làm được, trong số đó tôi
là người danh tiếng nhất. Tên tuổi tôi vang dậy khắp cả vùng Trung-Cận Đông.
Thường xuyên tôi phải tiếp khách hàng từ các nước Xiri, Libăng, Pakistan,
Irắc, Iran, Gioocđani... đến nhờ giúp đỡ. Thỉnh thoảng còn có khách từ nhiều nước
châu Âu như Pháp, Italia, Bỉ... nữa. Mới hôm qua, một bà tỷ phú từ Hoa Kỳ
sang. Bà ta hỏi tôi cách xử lý một chuyện rắc rối trong đời tư của bà ta.
Chẳng là bà goá chồng, năm nay đã 81 tuổi, nhưng vẫn còn đỏm dáng lắm. Một anh chàng hoạ sĩ trẻ măng chưa
đầy 19 tuổi đến xin cầu hôn. Bà tỷ phú hỏi tôi xem có nên nhận lời anh ta
không, vì anh ta chỉ đáng tuổi chắt của bà ta. Tôi đã góp với bà tỷ phú những
lời khuyên bảo rất khôn ngoan, khiến bà ta sướng quá rút luôn tập ngân phiếu
ký tặng tôi tấm séc trị giá hai trăm ngàn đô-la !
Tóm lại, nghề của tôi là nghề bán nước bọt lấy
tiền. Nghe nói "bán nước bọt" quý vị có thể lầm với những người làm
nghề chỉ trỏ, thậm chí với nhà giáo. Thật ra gọi nhà giáo là người bán nước
bọt không đúng lắm, phải gọi họ là người bán cháo phổi mới đúng. Nghề chỉ trỏ
gần với nghề làm hiền triết của tôi hơn, về mặt phương pháp hành nghề. Nhưng
nghề tôi mang tính trí thức và rõ ràng gần với nghề gõ đầu trẻ, chỉ khác nhau
là các nhà giáo nói chung nghèo, trong khi các hiền triết chúng tôi thì tiền
gửi nhà băng nhiều vô kể. Thằng cha hiền triết vụng nhất ở thành phố Idơmin
trên bờ biển Egiê làm ăn kém cỏi nhất mà cũng đã có trên một triệu đô la trong
tài khoản gửi ngân hàng ở Thuỵ Sĩ. Riêng
tôi thì tiền gửi ở rất nhiều nhà băng : nhà băng Thuỵ Sĩ một triệu bẩy trăm
ngàn đô, nhà băng Luân Đôn, chín trăm ngàn, nhà băng New York một triệu hai, còn các nhà băng Pháp, Bỉ, Đức chưa kể, mỗi nơi vài
trăm ngàn đô. Thậm chí tôi có cả tiền gửi ở nhà băng Tokyo bên Nhật. Nói hơi lan man, nhưng tôi
nghĩ cũng cần thiết, để quý vị hình dung được cái nghề hiền triết ở đất nước
chúng tôi.
Làm nghề này rất nhàn. Chỉ việc
phán. Nhưng cũng vô cùng khó. Lỡ phán sai một cái là chết. Nghề tôi hơi giống
nghề thầy bói ở các nước phương Đông như Trung Quốc, Mã Lai, Đài Loan, hoặc
như nghề đoán số mệnh ở các nước Âu-Mỹ. Nhng nghề của tôi an toàn hơn nhiều,
vì nói cho đơn giản, chỉ là nghề góp ý kiến. Bí quyết của tôi, xin tiết lộ luôn
với quý vị, cứ góp ý chung chung là an toàn nhất. Thằng cha đồng nghiệp của tôi
ở thành phố Idơmin có lần suýt chết đấy, chỉ vì hắn góp ý kiến quá cụ thể. Cái
bí quyết nhà nghề này tôi học lỏm được của một nhà hiền triết nổi tiếng thế
giới hồi đầu thế kỷ. "Càng nói
chung chung càng được người nghe cảm phục, mà lại an toàn. Không bao giờ sợ sai,
mà không đụng chạm đến người nào cụ thể". Chính nhờ học lỏm được cái
mẹo ấy mà tôi giầu khủng khiếp như bây giờ. Chứ xuất thân tôi chỉ là dân
nghèo. Bố tôi xưa làm nghề đẩy xe và bao nhiêu tiền kiếm được cụ đổi thành rượu
hết. Cuối cùng cụ qua đời trong một trận đau gan. Mẹ tôi bán hàng rong và do
lao lực, cũng qua đời từ khi tôi chưa đầy 13 tuổi. Tôi xin vào làm chân quét
dọn cho vị hiền triết vĩ đại kia. Lúc đầu tôi phục Cụ sát đất. Một chữ bẻ làm
đôi tôi cũng không biết, trong khi Cụ thì tài giỏi thế ! Lúc ấy Thổ Nhĩ Kỳ còn có Vua. Đức Vua và Hoàng hậu thường xuyên đến hỏi
ý kiến Cụ và cúi rạp đầu trước sự uyên bác của Cụ. Nhưng vì là thằng hầu, luôn
quét dọn bên cạnh, tôi mới phát hiện ra rằng vị hiền triết danh tiếng lẫy lừng
khắp thế giới kia thì ra chẳng hề đọc sách bao giờ. Vốn liếng học thức của Cụ
bấy giờ chỉ hơn được mỗi mình tôi, nhưng đổi lại, Cụ khôn ngoan không ai
bằng, láu lỉnh hết chỗ nói. Thế là sau khi Cụ chết… Ôi, mà đám tang của cụ linh
đình đến nỗi nếu tôi kể chi tiết khéo hết đêm nay chưa xong. Tôi bèn lén ăn
cắp bộ cánh hiền triết của Cụ, dọn về Antalua, một thị trấn nhỏ xíu bên bờ Địa
Trung Hải, dưới chân dẫy núi Taorut. Tôi sắm thêm cái cháp, vài cuốn sách nát
và bắt đầu tập tọng hành nghề. Ai ngờ chỉ trong vòng hai năm, tôi đánh bạt được các bạn đồng nghiệp
trong thị trấn, trở nên giầu có. Thế là tôi quyết định chuyển về thủ đô Istambul,
thành phố đông đúc nhất của Thổ Nhĩ Kỳ này.
Tiếng chuông nhà thờ Hồi giáo
Đã
12 giờ trưa, bắt đầu buổi tiếp khách. Mỗi ngày tôi chỉ làm việc hai tiếng, từ
12 giờ trưa đến 2 giờ chiều. Thật ra công việc này có làm đến hai chục tiếng
liền cũng không mệt, nhưng làm ít mới càng giá trị, phải không, thưa quý vị ?
Viên thư ký của tôi đã mở cửa và bắt đầu cho khách vào.
Một phụ nữ trạc 40 tuổi đi nhanh
vào.
Người phụ nữ (sụp xuống
lạy). Kính chúc đức Hiền triết tối sáng suốt, bầy tôi tối trung thành của
Thánh Mohamat, sống lâu muôn tuổi để ban những lời khuyên bảo khôn ngoan nhất
cho các tín đồ sùng tín nhất của đạo Hồi ta !
Hiền triết. Con có điều gì
băn khoăn trong trái tim đau khổ kia, hãy trình bầy ta rõ. Ta sẽ vâng mệnh đức
Thượng đế Allah và Thánh Tiên tri Mohamat, truyền đạt đến con những lời vàng ý
ngọc của các Ngài.
Người phụ nữ. Kính thưa đức
Hiền triết tối sáng suốt, tối nhân từ, tên con là Mahat Ali Suntabama, con của
Siret Suntabama, cúi lạy Ngài, cầu xin Ngài gỡ cho con nỗi băn khoăn đang cắt
ruột cắt gan con ra hàng trăm khúc...
Hiền triết (dịu dàng).
Con cứ nói ta nghe.
Người phụ nữ (ôm
ngực tuyệt vọng). Thưa Ngài, đứa con trai độc nhất của con vừa phạm
một tội ác tầy đình. Nó đã giết chết người bạn buôn chung với nó ở giữa sa mạc
vắng vẻ, vùi xác người xấu số kia xuống cát sâu nóng bỏng, rồi đoạt lấy toàn bộ
số hàng hoá chất trên lưng mười sáu con lạc đà lực lưỡng. Hành vi tội ác của nó chỉ mình con biết. Vậy con có nên tố giác không
? Nếu tố giác thì con trai con sẽ bị treo cổ, và con sẽ phải chịu một tuổi già
cô đơn, nghèo khó. Nhưng nếu không tố giác thì con có tội với Thượng đế Alla và
đấng tiên tri Mohamat, và sau này chết, con sẽ không được lên Thiên đường mà
phải xuống hỏa ngục. Con cầu xin Ngài Đại hiền triết tối uyên bác, tối nhân từ,
hãy thương đứa đàn bà tội nghiệp này mà ban cho một lời khuyên sáng suốt nhất,
khôn ngoan nhất để con cất đi được gánh nặng đau khổ đang đè lên trái tim con.
Hiền triết (dịu dàng).
Hỡi người con ngoan đạo và đau khổ của đức Alla và Tiên tri Mohamat linh thiêng. Ta biết
lòng con đang rối bời. Ta biết bao đêm nay giấc ngủ xa lánh con. Ta biết bao
ngày này, không món cao lương mỹ vị nào làm dịu được lưỡi con đang cay đắng.
Hoàn cảnh của con vô cùng khó xử. Nhưng ta tin rằng Đức Alla và Thánh tiên tri
Mohamat linh thiêng và nhân từ sẽ truyền cho con một cách xử lý thích hợp nhất.
Ngay việc con đến đây thổ lộ với ta và cầu xin ta khuyên giải đã là sự khởi đầu
tốt.
Người
đàn bà (cúi đầu kính cẩn). Thưa
Đại hiền triết tối sáng suốt, tối nhân từ. Con đang kính cẩn và tin cậy chờ ở
Ngài một lời khuyên giúp con cất đi được gánh nặng đang hành hạ con bao ngày
nay, từ khi con trai con thú thật tội ác của nó. Thưa Ngài Đại hiền triết tối
sáng suốt, tối nhân từ, con cầu xin Ngài hãy cho con biết con phải làm thế nào
? Tố giác con trai con hay không tố giác ?
Hiền
triết. Ta chỉ dạy cho con phương châm. Trí óc của con với sự giúp đỡ của Đấng Alla và Đấng Mohamat sẽ tìm ra được cách xử sự
thông minh nhất, vừa làm nhẹ bớt lương tâm vừa đỡ phải chịu tuổi già quá khó
khăn.
Người
đàn bà. Thưa Đại hiền triết tối
sáng suốt, tối nhân từ, Ngài vẫn chưa cho con biết con phải làm gì ? Tố giác
con trai con hay không tố giác ?
Hiền
triết. Ta rất hiểu lòng con. Con sợ xuống địa ngục ? Đấy là suy nghĩ đúng
đắn của bất cứ một tín đồ ngoan đạo nào của đạo Hồi ta. Nhưng con đừng vì nỗi
sợ ấy mà làm điều gì vội vã, hấp tấp. Con sợ một tuổi già cô đơn và nghèo khó.
Đấy cũng là một suy nghĩ đúng đắn của bất kỳ một con người nào có ý thức khi nghĩ đến những năm tháng trước
khi từ giã cõi đời. Nhưng con cũng đừng vì nỗi sợ ấy mà quyết định điều gì vội
vã hấp tấp để về sau phải ân hận. Đấy là toàn bộ lời khuyên của ta, xuất phát
từ lòng thương yêu, thông cảm với con và ta tin rằng con sẽ suy nghĩ kỹ về những
lời khuyên ấy. Ta tin rằng với tấm lòng đầy thiện ý của con, sáng sớm mai, lúc những
tia nắng đầu tiên của vầng Thái Dương dọi xuống đất nước tươi đẹp này, con sẽ
đủ sáng suốt để hiểu được lời khuyên của ta và tỉnh táo tìm ra cách xử lý đúng
đắn nhất.
Người
đàn bà (như bừng tỉnh). Ôi, nghe
Ngài nói, con đã bắt đầu mường tượng ra con phải làm gì rồi. Đúng, phải bình
tĩnh và tỉnh táo, không được vội vã, hấp tấp... Ôi, lời khuyên của Đại ghiền
triết mới chính xác và quý báu làm sao ! Con tin tưởng chắc chắn rằng sáng mai,
khi Mặt trời ló ra ở chân trời đằng Đông, những lời vàng ngọc của Ngài sẽ thấm
vào trí óc con và con sẽ tìm được cách xử sự hợp lý nhất. Đa tạ, muôn vàn đa tạ
Ngài, thưa Đại hiền triết tối thông tuệ, tối sáng suốt. (Cúi rạp đầu, đập trán xuống đất, rồi ngẩng lên đứng dậy, đặt một túi
nặng tiền lên bàn, trước mặt Nhà hiền triết.) Con đa tạ Ngài, muôn vạn lần
đa tạ. Ngài đã giúp con được một điều tối quan trọng, đã cất đi cho con được
nỗi đau vò xé tâm can con suốt bao ngày qua. Đa tạ Ngài. Ngài quả là sáng suốt
nhân từ, đúng như mọi người đồn. (Cúi lạy
lần nữa rồi ra nhanh.)
Nhà
hiền triết (đợi người đàn bà ra khuất, mở túi tiền ra xem). Chỗ này phải đến năm chục ngàn, trị giá trên mười
ngàn đô-la Mỹ đây. (Cất túi tiền vào ngăn
bàn, nói to ra ngoài.) Cho vào tiếp !
Một người đàn ông quần
áo xốc xếch, vẻ mặt ngơ ngác và hung bạo bước nhanh vào.
Ta
thấy con không được bình tĩnh. Hãy uống một cốc nước rót trong cái bình bằng
bạc kia, rồi hãy kể nỗi băn khoăn đang vò xé lòng con.
Người
đàn ông (nói nhanh và hổn hển).
Kính thưa Đức đại hiền triết tối kính, tối minh, tối nhân, tối hậu ! Nỗi giận của con lúc này không gì có thể làm dịu nổi, nếu con
chưa tìm được cách giải nó bằng hành động, cụ thể là bằng cánh tay (Giơ nắm đấm.) rắn chắc này.
Nhà
hiền triết. Thôi được ! Vậy con hãy cố điềm tĩnh trình bầy sự việc của con
cho ta nghe.
Người
đàn ông. Thưa Ngài đại hiền triết tối kính, tối minh, tối nhân tối hậu !
Con đang gặp một nỗi đau lớn nhất kể từ khi con lọt lòng mẹ và có lẽ cũng là
nỗi đau lớn nhất một người có thể gặp được kể từ
khi đấng Thượng đế Alla sáng tạo nên vũ trụ và muôn loài. Thậm chí kể từ khi
khối hỗn mang chưa đọng lại thành núi non, sông ngòi, biển cả ấy chứ !
Nhà
hiền triết. Không có nỗi đau nào lớn bằng nỗi đau đớn của Đấng Tiên tri Mohamat khi bị những kẻ xấu xa mưu
hại. Người đã pghair chạy trốn đến vùng Mêđin hoang vu, giữa sa mạc cháy bỏng. Và cũng không có nỗi đau nào bằng
nỗi đau xót của Người khi thấy chúng
sinh đắm chìm trong vòng u tối.
Người
đàn ông. Không. Ngay cả những nỗi đau ấy cũng không thể bằng nỗi đau của
con ngày hôm nay.
Nhà
hiền triết. Ta biết con đang rất
đau đớn. Nỗi đau nhiều khi làm con người ta mụ mẫm,
không còn thấy gì nữa và cho rằng nỗi đau của mình chưa bao giờ và chưa ai từng
có.
Người
đàn ông. Con biết Ngài rất thông minh và thấu hiểu mọi thứ, nhưng nỗi đau của con thì Ngài không thể hiểu nổi nó lớn
đến mức nào đâu. Thưa Ngài Đại hiền triết... (Uất quá nghẹn không nói được nữa.)
Nhà
hiền triết. Con thấy chưa ? Ta biết lòng con đang uất ức. Vậy con nghe ta,
ra uống một cốc nước lạnh trong cái bình bằng bạc kia rồi bình tĩnh kể đầu đuôi
nỗi đau cho ta nghe.
Người
đàn ông. Không ! Cốc nước không
làm dịu được nỗi đau của con. Không thứ gì làm dịu được nó !
Nhà
hiền triết. Cũng được. Vậy con nói ta nghe. Điềm tĩnh mà nói. Nỗi đau của
con thế nào ?
Người
đàn ông. Thưa Ngài đại hiền triết
tối kính, tối minh,..
Nhà
hiền triết (sốt ruột)... tối
nhân, tối từ. Ta đã nghe rồi. Vậy con hãy kể ta nghe về nỗi đau của con đi.
Người
đàn ông. Kính thưa Ngài đại...
Nhà
hiền triết. ...hiền triết. Ta
nghe rồi và đang đợi con kể đây.
Người
đàn ông. Sa-mi đã... (Nghẹn lại.)
Nhà
hiền triết. Con hãy bình tĩnh, thong thả mà nói. Sa-mi đã làm sao ?
Người
đàn ông. Đã... đã... ngủ với Sô-met.
Nhà
hiền triết. Thì có gì là lạ ? Họ ngủ với nhau thì có sao đâu ?
Người
đàn ông. Hai đứa ngủ với nhau, nhưng... (Lại nghẹn.)
Nhà
hiền triết. Thì cũng có gì là lạ. Họ ngủ với nhau thì có gì là lạ ?
Người
đàn ông. Hai đứa ngủ với nhau, nhưng... (Lại nghẹn.)
Nhà
hiền triết (dịu dàng). Con hãy
nghe lời ta, ra uống một cốc nước...
Người
đàn ông (quát). Không ! Con đã
bảo là "không" kia mà !
Nhà
hiền triết. Nhưng con không bình tĩnh kể thì làm sao ta hiểu và giúp con được
?
Người
đàn ông. Ngài nói đúng. Vậy con xin bình tĩnh. Thưa Ngài đại hiền triết tối
kính...
Nhà
hiền triết (ngắt lời). ...tối
minh, tối nhân, tối từ ! Ta nghe rồi. Vậy con hãy kể đi, cố gắng điềm tĩnh mà
kể. Và kể nhanh lên, bởi còn rất nhiều người chờ ngoài kia để vào gặp ta, và
người nào cũng có những nỗi băn khoăn đau đớn chờ ta khuyên giải...
Người
đàn ông. Nhưng không ai có nỗi đau như con. Vâng con xin kể. Mà con đã kể
đấy thôi. Sa-mi đã ngủ với Mô-pet...
Nhà
hiền triết. Ta nghe rồi. Nhưng họ ngủ với nhau thì có gì là lạ ? Phải chăng
họ là một đàn ông một đàn bà ?
Người
đàn ông. Chứ còn gì nữa ? Nếu cả hai cùng là đàn ông thì có chuyện gì đâu ?
Nhà
hiền triết. Thôi được, con nói tiếp đi !
Người
đàn ông. Họ ngủ với nhau trên giường.
Nhà
hiền triết. Ta thấy đầu óc con không được tỉnh táo. Chẳng ngủ trên giường
thì ngủ ở đâu ? Ta nghĩ, con cũng thường ngủ trên giường. Ta cũng vậy. Thôi
được, Sa-mi và Lô-pet ngủ với nhau trên giường. Rồi sao nữa ?
Người
đàn ông. Thưa Ngài đại hiền triết tối...
Nhà
hiền triết (sốt ruột). Không cần
nhắc lại nữa. Thế là đủ. Con nói tiếp đi.
Người
đàn ông. Vậy con phải làm gì ?
Nhà
hiền triết. Ta thấy rõ đầu óc con không tỉnh táo. Ta khuyên con về nhà, ngủ
một giấc, rồi sẽ đến gặp ta sau.
Người
đàn ông. Con không ngủ được !
Nhà
hiền triết. Vậy là con bị mất ngủ. Ta khuyên con tìm một thầy thuốc trị
bệnh tâm thần. Ta không biết gì về bệnh tật, nhất là bệnh mất ngủ, nên không
giúp gì được con. Ngay ta cũng nhiều đêm mất ngủ mà không có cách gì chữa. Dại
lương y Si-pô-ma-đi khuyên ta đếm. Ta đếm đến bốn ngàn bẩy trăm tám mươi sáu mà
mắt vẫn trơ trơ ra. Ngài lương y lại cho ta một liều ra-xi pha với mật ong,
nhưng ta dùng cũng không thấy hiệu nghiệm gì. Cho nên về chuyện mất ngủ, con
nên tìm đến một thầy thuốc.
Người đàn ông. Tôi không cần ngủ ! Tôi cần hành động !
Nhà
hiền triết. Vậy con cứ việc hành động.
Người
đàn ông. Con phải giết một đứa !
Nhà
hiền triết (mệt mỏi). Thì đi mà
giết.
Người
đàn ông. Nhưng giết đứa nào ? Sa-mi hay Lô-pét ?
Nhà
hiền triết. Ta chưa khuyên ai giết người bao giờ ! Đấy
là việc của con. Ôi, ta tiếp con đã quá lâu ! Con hãy nhường chỗ cho người khác. Hàng chục người đang chờ ngoài kia...
Người
đàn ông (ngắt lời). Mặc họ ! Con
mới là người đau nhất ! Trên đời không
có nỗi đau nào bằng nỗi đau bị vợ cắm sừng !
Nhà
hiền triết. Bây giờ ta mới hiểu. Ra Sa-mi là vợ của con ?
Người
đàn ông (trợn mắt). Chứ còn gì
nữa ? Khắp thành phố này ai không biết cô ấy là vợ của con ?
Nhà
hiền triết. Còn Lô-pét là nhân tình của cô ấy ?
Người
đàn ông. Chứ còn gì nữa ? Nếu không thì sao hai đứa lại ngủ với nhau ?
Nhà
hiền triết. Ra thế ! Ta rất hiểu nỗi đau của con lúc này. Nhưng con nên
biết rằng nỗi đau ấy không có gì đặc biệt lắm đâu. Ngay các Vua chúa, vĩ nhân,
các tướng tá oai hùng, các bác học thông minh, các văn sĩ, thi sĩ tài ba, danh
tiếng vang dội khắp năm châu, cũng có mấy ai thoát khỏi tình trạng bị vợ cắm
sừng đâu ? Ngay bản thân ta, một đại hiền triết, đọc sách nhiều hơn bất cứ ai
đã từng sống, đang sống và sẽ sống trên thế gian đầy tội lỗi này, chính ngay
bản thân ta lấy vợ bẩy lần thì cả bẩy lần đều bị cắm sừng.
Người
đàn ông. Nhưng Lô-pét lại là bạn rất thân của con !
Nhà
hiền triết. Nếu thế, nỗi đau của con lại càng không đáng gì. Ta là một đại
hiền triết, mà con có biết bẩy lần bị vợ cắm sừng thì cả bẩy đều ngoại tình với
những ai không ? Toàn loại hạ lưu cả. Thề có đấng Alla chứng giám, cô vợ cuối
cùng của ta, cô trẻ trung nhất, xinh đẹp nhất, đã phản bội ta với thằng nào
không ? Với thằng sửa chữa yên lạc đà ở đầu phố. Thằng cha dốt nát, làm con
tính cộng không xong lại chỉ bằng một nửa tuổi ta thôi, chỉ được cái mắt nó
xanh hơn mắt ta và lại biết đá bóng mà thôi.
Người
đàn ông. Không ! Con phải làm một việc gì đấy, con phải hành động một cách
nào đấy để rửa nỗi nhục này !
Nhà
hiền triết. Ta hiểu. Ta khuyên con hãy thận trọng suy nghĩ,hãy bình tĩnh,
đừng vội vã hấp tấp. Và nếu con thực hiện được như thế, đấng Thượng đế Alla và
đấng tiên tri Mohamat sẽ phù hộ cho con tìm ra một giải pháp khôn ngoan nhất.
Hãy đạt niềm tin vào hai Ngài và hãy tuân theo sự mách bảo của trí óc con. Trong khi chưa tìm ra được cách hành
động nào đúng đắn nhất,con hãy đọc kinh Koran, đọc hàng ngày, và lời lẽ linh thiêng
sẽ giúp con mau tìm ra giải pháp. Thôi, con hãy về, đọc kinh và sáng sớm
mai,khi những tia nắng đầu tiên của vầng Thái Dương
dọi xuống mặt đất, con sẽ đủ tỉnh táo để tiếp nhận ý nguyện của Thượng Đế và
đấng Tiên tri và sẽ tìm ra cách hành động sáng suốt và đúng đắn nhất. Ta chúc
con đạt được ý nguyện và lấy lại được sự yên tĩnh tâm hồn và khỏi được chứng
mất ngủ. Chào con !
Người đàn ông. Không ! Ngài toàn nói chung chung ! Đừng vội vã,
hấp tấp, chăm đọc kinh Koran, cầu nguyện đấng Alla và đấng Mohamet. Không, con
đã làm tất cả những thứ ấy rồi nhưng vẫn mất ngủ. Con cần Ngài nói cụ thể. Con
phải hành động thế nào ? Phải giết đứa nào ? Giết Sa-mi ư ? Nhưng con quá yêu
nàng, không cónangf con cũng không sống nổi. Giết Lô-pet ư ? Nhưng đấy là bạn
thân nhất của con trên đời. Con cần Ngài nói cụ thể : con nên giết đứa nào ? Vợ
hay bạn ?
Nhà
hiền triết. Ta đã nói rồi. Lúc này đầu óc con không được tỉnh táo nên con
chưa hiểu đấy thôi. Hãy ngủ một đêm, rồi sáng sớm mai...
Người
đàn ông. Không ! Con không chờ được đến sáng mai. Con phải hành động ngay.
Ngài phải trả lời cụ thể : con phải giết đứa nào ? Vợ hay bạn ! Hay giết cả hai
?
Nhà
hiền triết. Ta đã nói rồi. Con phải chờ đến sáng mai, chỉ lúc mặt trời mới
ló ra khỏi chân trời đằng Đông,con mới đủ sáng suốt...
Người
đàn ông. Con đã bảo con không thể chờ đến sáng mai được ! Con phải hành động ngay bây giờ ! Và
Ngài phải trả lời cụ thể ngay bây giờ.
Nhà
hiền triết. Ta đã trả lời con rồi. Còn con có nghe theo hay không tùy con.
Mà ta tiếp con lâu quá rồi. Con nên nghĩ đến bao nhiêu người đợi ngoài kia đang cần lời khuyên của ta...
Người
đàn ông. Ngài vẫn chứ trả lời câu con hỏi !
Nhà
hiền triết. Ta đã trả lời rồi. Sáng mai, khi mặt trời ló rạng...
Người
đàn ông (hét lên giậ dữ). Đấy
không phải câu trả lời !
Nhà
hiền triết. Ôi, lạy đức Alla ! Chưabao giờ tôi gặp một kẻ thô lỗ nhường
này. Thôi được ! Vậy con hỏi ta điều gì ?
Người
đàn ông. Con phải giết ai ? Vợ hay bạn ?
Nhà
hiền triết. Điều ấy thì ta không thể trả lời được. Là một tín đồ chân chính
của đạo
Hồi, ta chưa khuyên ai giết người bao giờ.
Người
đàn ông (quỳ xuống năn nỉ). Lạy
Đức Hiền triết tối kính tối minh, tối nhân tối hậu, Ngài hãy thương kẻ khốn khổ
này và ra tay giúp con. Con không thể nhìn hai đứa quấn quít với nhau ngay
trước mặt con. Con phải giết một đứa. Ngài hãy bảo con phải giết đứa nào ? Giết
vợ ư ? Nhưng con yêu nó vô cùng, không còn nó trên đời thì con cũng chẳng thiết
sống nữa. Giết bạn ư ? Giết đứa bạn thân nhất ư ? Cũng không được ! Hay con tự
giết mình ? Hay chỉ còn mỗi cách ấy ? Ngài nói đi. Con phải làm thế nào ? Giết
vợ, giết bạn hay giết chính bản thân mình ?
Nhà
hiền triết. Lúc này con đang nóng nẩy, và khi nóng nẩy con không thể suy
nghĩ được điều gì. Hãy bình tĩnh chờ cho đến sáng mai, trí óc con tỉnh táo,
tinh thần con bình tĩnh, con sẽ nghĩ ra câu trả lời đúng đắn nhất.
Người
đàn ông (quát lên giận dữ). Ngài
vẫn chỉ nói chung chung. Hãy nói cụ thể đi ! Tôi phải giết ai? Vợ, bạn, hay bản
thân ? (Túm áo nhà hiền triết.) Nói !
Có nói không ?
Nhà
hiền triết (hốt hoảng). Cứu ta
với ! Có ai ngoài ấy không ? Có kẻ định hành hung ta !
Người
đàn ông (rút dao). Có nói không
thì bảo ? Không hả ? À, bây giờ thì ta đã rõ phải giết kẻ nào rồi ! (Đâm nhà hiền triết.)
Nhà
hiền triết (ôm ngực). Đúng ! Con
làm thế này là đúng. Là đúng nhất. Ta cảm ơn con ! (Thều thào.) Con đã... đúng... hoàn toàn đúng ! (Tắt thở.)
8. SỰ GIỄU CỢT
Kịch ngăn hoang
đường
NHÂN VẬT :
CHÀNG TRAI - công nhân trẻ, 21 tuổi
BẠN - 28 tuổi
NGƯỜI TRONG GƯƠNG - giống hệt chàng trai
CÔ GÁI - 19 tuổi
Phòng
tập thể của một nhà máy. Chàng trai đứng nhìn anh bạn đang hì hục bơm xe đạp để
chuẩn bị về thăm gia đình.
Bạn chàng trai.
Tối Thứ bẩy mà cậu cũng lại định ngồi nghiên cứu cái cuốn :Kỹ thuật cắt gọt kim loại" ấy hả ?
Chàng trai. Không, tối nay tôi đi chơi. (Mỉm cười.) Đã hẹn với một cô bạn rồi.
Bạn.
Chà, ghê nhỉ ! Mà thế là đúng. Chứ ai lại mới tý tuổi đầu mà đã như ông cụ non
rồi. Mai Chủ Nhật, được nghỉ cả ngày nữa đấy, nên rủ cô bạn đi chơi đâu một cái.
Chàng trai
(cười). Mới quen thôi. À, anh cho tôi
mượn cái sơ-mi đuôi tôm kẻ xọc của anh, được không ?
Bạn (cười). Áo mồi của mình đấy, mà cậu mặc
lại còn vừa và đẹp hơn mình mặc nhiều. Treo trên mắc ấy, câu cứ tự động lấy mà
dùng. Chứ đi với bạn gái ai lại đáng cái bộ bảo hộ lao động thì còn ra làm sao
nữa ! Quần có chưa ?
Chàng trai
(cười). Có rồi. À (ngập ngừng) Anh có tiền cho tôi vay tạm
vài ngàn.
Bạn.
Có. (Móc ví trong túi ra, lấy tiền đưa.)
Cứ cầm cả lấy. Chúc tối nay vui vẻ nhé ! (Dắt
xe ra khuất.)
Chàng trai (nói với theo). Cho tôi gửi lời thăm chị và
các cháu.
Tiếng
vọng từ bên ngoài "Cảm ơn."
Còn
lại một mình trong phòng, chàng trai bắt đầu mặc quần áo, miệng khẽ huýt một
điệu nhạc nào đấy. Mặc xong, anh đứng trước gương ở tủ gương chải đầu, sửa lại
cho áo quần ngay ngắn.
Chợt
anh thấy như có một người vẻ mặt rất quen đứng trong gương nhìn anh nhếch mép
cười giễu cợt. Anh quay lại phía sau, không thấy có ai. Anh ngạc nhiên nhìn vào
gương.
Người trong gương
(nhếch mép cười). Diện quá nhỉ !
Chàng trai
(sửng sốt). Anh là ai ?
Người trong gương.
Cậu không nhận ra mình à ?
Chàng trai.
Không. Lúc đầu tôi tưởng anh chỉ là cái bóng của tôi. Thì ra không phải.
Người trong gương.
Đúng đấy, mình chính là cái bóng của cậu. (Bước
trong gương ra.) Nhưng là cái bóng méo mó. Mình là sự tự nghi hoặc, là sự
tự giễu cợt của chính bản thân cậu. Mình có là để nhắc cậu đừng làm gì lố bịch.
Mình chính là cậu.
Chàng trai
(chưa hiểu). Sao anh lại là tôi được
?
Người trong gương.
Cậu chưa hiểu à ? Nhưng sao cậu khách sáo thế ? Anh anh tôi tôi ! Mình chính là
cậu ! Nói cho đúng hơn, mình là cái tôi thứ hai của cậu. Cậu lộ ra bên ngoài,
còn mình lẩn bên trong. Người ta chỉ nhìn thấy cậu, thực ra còn có cả mình nữa.
Chúng ta là bạn đồng hành, là anh em sinh đôi, cho nên cậu khách sáo với mình
làm gì ?
Chàng trai.
Nhưng tôi mới gặp anh lần đầu.
Người trong gương.
Đúng thế. Nhưng tiếng nói của mình thì cậu đã nghe thấy nhiều lần rồi. Mình đã
lên tiếng ngăn cậu nhiều lần, mỗi khi cậu định làm một thứ gì lố bịch, khiến
cậu có nguy cơ thành trò cười cho thiên hạ. Mình lên tiếng mỗi khi cậu có ảo
tưởng về giá trị của bản thân cậu...
Chàng trai
(cau mặt suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra).
À, chính anh đã thì thầm vào tai tôi cái hôm tôi thiết kế một cái động cơ vĩnh
cửu. Lần ấy, anh đã ngăn tôi lại... Bây giờ thì tôi nhận ra rồi. Anh đã nhắc tôi
đừng có những ảo tưởng hão huyền.
Người trong gương
(vui vẻ). Đúng đấy. Cái lần ấy mình không
lên tiếng ngăn cậu lại mà để yên cậu đưa ra thì đúng là cậu đã thành trò cười
cho thiên hạ. "Động cơ vĩnh cửu !" Một ảo tưởng đã từng làm nhiều người mắc. Làm gì có "động cơ vĩnh cửu" kia chứ
! Cứ thỉnh thoảng cậu lại có ảo tưởng về giá trị của bản thân cậu, và mỗi khi
như thế mình lại lên tiếng ngăn cậu lại.
Chàng trai.
Nhưng trước đây anh chỉ lên tiếng thầm vào tai tôi, lần này anh lại bước ra và
thành người bằng
xương bằng thịt...
Người trong gương.
Thì vẫn là một thôi. Lần này mình phải hiện ra vì cậu sắp có một ảo tưởng lớn,
cực kỳ nguy hiểm.
Chàng trai.
Ảo tưởng gì ? Tôi chưa hiểu.
Người trong gương.
Cậu đang có ảo tưởng về giá trị của cậu ! Để đẹp lòng cô gái, cậu đã khoác lên
người cậu cái bộ quần áo mà cậu tưởng sẽ làm cậu đẹp trai hơn, đáng yêu hơn.
Chà, để có cái quần diện này, cậu đã bỏ ra toàn bộ số tiền thưởng một quý. Rồi cái áo sơ-mi đuôi
tôm kia cậu tưởng hợp với người của cậu lắm hả ? (Cười nhạo báng.) Cậu lầm rồi ! Cậu mặc bộ cánh này trông càng lộ những
nhược điểm của thân hình cậu. Lại cả thắt cà-vạt nữa !
Chàng
trai giật cái cà-vạt ra khỏi cổ.
Cậu định dùng bộ cánh này để che lấp cái dáng cục
mịch của một thằng thợ chứ gì ? Để cô bạn nghĩ cậu là một
trí thức chứ gi ? (Cười chế giễu.) Ôi,
sao mà cậu ngây thơ dại dột làm vậy ? Mặc gì thì mặc, cậu vẫn lồ lộ là một
thằng lao động. Mà cậu biết không, kiểu quần ống loe như thế này bây giờ ai còn
mặc ? Mốt đã thay đổi rồi. Mà cắt chẳng hợp với dáng người cậu tý nào.
Chàng trai (đứng vào sau chiếc bàn để che lấp cái quần). Nhưng ông thợ may này
ở Hàng Trống là ngườimay cắt giỏi nhất Hà Nội đấy. Ông ấy bảo cắt kiểu này rất
hợp với dáng người của mình. Hôm may xong,
ông ấy bắt mình mặc thử rồi ngắm mình mãi, đầu cứ gật gù : "Ít khi tôi cắt
được cái quần đẹp thế này, rất hợp với dáng người của cậu !"
Người trong gương (cười phá lên). Ôi, cậu ngây thơ hết chỗ nói ! Ông thợ nào chẳng bảo
khách thế ? Chẳng lẽ ông ta lại bảo cậu mặc cái quần này chẳng hợp chút nào hay
sao ? Mình nghĩ thà cậu cứ mặc bộ bảo hộ lao động trông lại hợp hơn.
Chàng trai. Không đúng, ông thợ này có
vẻ thành thật lắm.
Người trong gương (nhăn mặt). Cậu có cái tật hay tin người, cứ tưởng mọi người đều nói thật hết. Vì xưa nay cậu chỉ sống trong gia
đình, trong xí nghiệp. Cậu chưa ra chợ giời bao giờ chứ gì ?
Mười câu họ nói thì chín câu là giả dối, là bịp bợm. À, mà ai xui dại cậu cắt
tóc cái kiểu kia thế hả ? Trông như thằng ma-cà-bông ấy ! Giá cậu cứ cắt kiểu
như cũ có phải trông dễ chịu hơn không ?
Chàng trai. Thế sao hôm mình cắt tóc
về, anh Hiếu, bí thư Đoàn Nhà máy bảo, cậu cắt kiểu này trông bảnh trai hẳn lên
!
Người trong gương (nhăn mặt). Bao giờ cậu mới bỏ được cái tính cả tin nhỉ ? Người ta
khen thì có mất gì đâu mà lại được lòng nhau. Chê mới khó chứ khen thì dễ ợt.
Anh may cái áo này đẹp quá, chị hát cái bài kia hay quá, vân vân và vân vân...
Chàng trai (khó chịu).
Mình sống cách nào mặc mình !
Người trong gương.
"Mặc" thế nào được ? Cậu quên mình chính là cậu à ? Mình phải có
trách nhiệm. Mình không thể để cái cô Liên, cô Bạch Liên ấy cười cậu, tất nhiên
cười thầm trong bụng được.
Chàng trai.
Không đời nào Liên nghĩ như thế. Bạch Liên là một cô gái rất tốt bụng, không
đời nào lại có những ý nghĩ độc ác như vậy !
Người trong gương.
Cậu tưởng như thế à ? (Cười vang.)
Ôi, người anh em sinh đôi của tôi ơi ! Cậu mê cô ấy nên lóa mắt, nhìn thấy cái gì
ở cô ấy cũng đáng yêu.
Chàng trai.
Mình quý nhất ở Liên cái tính thẳng thắn, chân thành.
Người trong gương.
Và cậu tưởng cô ấy yêu cậu ?
Chàng trai.
Cô ấy không nói ra nhưng mình biết là cô ấy rát
quý mình.
Người trong gương.
Cậu còn cho rằng cô ấy yêu cậu nữa, đúng không nào ? Lầm to rồi đấy, người anh
em sinh đôi của tôi ơi ! Cậu tưởng cô ấy để yên cho cậu nắm tay tức là cô ấy
yêu cậu ? Chưa đâu ! Con gái bây giờ tự nhiên, để con trai nắm tay là chuyện
bình thường.
Chàng trai.
Liên không phải loại con gái tự nhiên kiểu như thế. Liên rất ý tứ. Mấy lần mình
đã chạm thử vào tay cô ấy mà cô ấy nhẹ nhàng rút tay lại ngay. Mãi đến Thứ bẩy
vừa rồi, mình liều nắm bàn tay cô ấy thì không thấy cô ấy rút tay ra mà để yên
một lúc lâu.
Người trong gương
(lại cười phá lên). Nhưng cuối cùng
vẫn rút tay lại chứ gì ? Cô ta để yên cho cậu nắm trong mấy phút ?
Chàng trai.
Phải đến bốn năm phút.
Người trong gương (lại cười vang). Có bốn năm phút mà cậu
đã cho là cô ấy yêu cậu à ? Để cậu nắm tay, cho dù mười hai mươi phút đi nữa
thì cũng có mất gì đâu. Cậu không biết tâm lý con gái, rất thích khi được con
trai theo đuổi. Cho nên cứ thả, càng nhiều anh theo đuổi càng tốt, càng được
chiều, càng được nịnh... có mất gì đâu ?
Chàng trai. Liên không thuộc
loại ấy !
Người trong gương. Căn cứ vào đâu mà
cậu kết luận như thế ? Đúng là ngây thơ. Nhưng cũng dễ hiểu thôi. Ai lần đầu
bước vào tình yêu thì cũng thế thôi. Cậu tưởng đã nắm tay được cô ấy mấy phút
là đã được cô ấy yêu rồi ! Chưa đâu !
Chàng trai. Không chỉ nắm
tay. Bởi sau đấy mình ôm nhẹ vai cô ấy và cô ấy đã ngả đầu lên vai mình.
Người trong gương. Ngả đầu lên vai
cậu ? Thì đã sao ? Để cậu mời cô ta vào nhà hàng và gọi những món đắt tiền cho
cô ấy ăn chứ gì ? Cậu chưa hiểu gì về tâm lý con gái, về thế nào là tình yêu
thực sự cả ! Cầm được tay, kéo được cô ấy ngả đầu lên vai mình đã tưởng là
chinh phục được cô ấy rồi ! Còn lâu, anh bạn ạ ! Ôi, tội nghiệp anh bạn tôi, si
tình đến thế ! (Nhấc cuốn sổ trên bàn,
lật ra xem.) Lại còn làm thơ nữa này. (Lấy
giọng giễu cợt đọc.)
"Tiễn em về nhà xong,
Anh
đi trên đường vắng
Gió
trên đầu mát rượi
Nhạc
văng vẳng đâu đây
Đời
ơi, sao đẹp thế
Vui
thay kiếp làm người
!"
Chà, đúng giọng một anh si tình ! Lại đây nữa :
...Có những đêm chợt tỉnh
Bỗng anh thấy mất em
Một nỗi đau nhói buốt
Xuyên qua giữa trái tim...
Si tình một trăm phần trăm !
Chàng trai (giằng lấy cuốn sổ, quăng xuống đất). Mặc tôi !
Người trong gương.
Bài
thơ hay thế, sao lại vứt đi ? Ôi, mình nhìn cậu và không thể nhịn được cười.
Cạu trở nên lố bịch vô cùng tận. Giá mình không vạch ra cho cậu thấy sự thật,
và cậu vẫn diện cái quần đắt tiền nhưng cổ lỗ sĩ này với bộ mặt khờ khạo tình
trường kia đến gặp cô ta thì tối hôm nay về nhà, cô Liên ấy sẽ được một mẻ cười
vỡ bụng, và ngày mai, gặp bạn bè, cô ấy sẽ kể lại về cậu để cả đám cười rú lên
thích thú. Rồi câu chuyện trồng cây si của cậu sẽ lan truyền khắp thành phố và
biến thành đề tài được đưa ra kể kèm theo đủ các chi tiết mắm muối và các kiểu
bình luận trong những cuộc nhậu. Chao ơi, cái đầu Phạm Ngọc Phúc này !
Chàng trai vò rối
mái tóc
Cái
quần mốt này !
Chàng trai lại vò nhầu chiếc quần.
Cái áo đuôi tôm kẻ xọc này nữa !
Chàng trai ngồi
phịch xuống ghế, đầu gục.
Ha-ha-ha ! (Cười đắc thắng.)
Thôi, hỡi người anh em sinh đôi của tôi ơi ! Hãy quay về vị trí của cậu thôi.
Dù cậu có là công nhân bậc bẩy, là chiến sĩ thi đua, là bí thư chi doàn của
phân xưởng thì cũng vẫn là anh thợ. Làm sao có thể mơ một cô sinh viên đẹp như
mộng. Những hạng ấy đâu dành cho cậu. Thấy cậu mê họ thì họ đùa giỡn, gợi cho
cậu hy vọng để họ lợi dụng, khai thác cho thỏa lòng thèm khát uy quyền của họ.
Đến khi chán, họ sẽ khai thác một thằng cha dại gái khác... Một nhà thơ nào đã
viết :
"Ai bảo em là giai nhân
Cho lòng anh đau khổ
Ai bảo em ngồi bên cửa sổ,
Cho vướng nợ thi nhân ?"
Nhưng cậu không phải thi nhân và cũng không chuốc khổ làm gì. Ta hãy lượng
sức mình, người anh em sinh đôi thân mến của tôi ạ. Và cũng đừng làm con thiêu
thân dẫn xác vào ngọn lửa đang cháy ! Ha-ha-ha !
Chàng trai tuyệt
vọng hoàn toàn. Anh ôm đầu, toàn thân rũ ra như cái giẻ rách. Người trong gương đi đi lại lại đắc
thắng.
Bỗng có tiếng gõ
cửa.
Người trong gương
giật mình nhìn ra, trong khi chàng trai như không còn nghe thấy gì nữa.
Tiếng gõ cửa lặp
lại. Rồi lần thứ ba rất to và dồn dập.
Tiếng phụ nữ bên ngoài (gọi
rất to.) Anh Linh ! Anh Linh ! (Đợi
một lát, không thấy có tiếng trả lời, bèn đẩy cửa chạy vào. Đấy chính là Cô
gái.) Anh Linh ! Anh Linh ! (Nhìn
thấy chàng trai.) Sao anh không đến ? Em chờ mãi, sốt cả ruột, vội chạy đến
đây. (Bước đến gần.) Đúng thật, em
đoán không sai. Anh làm sao thế này ? AnhLinh, anh làm sao thế ?
Trong lúc Cô gái
nói, Người trong gương lủi ra một góc rồi biến mất vào trong gương.
Anh ốm à ? (Sờ trán.) Đúng rồi !
Đầu anh nóng như lửa đây này ! Anh thấy trong người thế nào ?
Chàng trai (không nhúc nhích.)
Cô đi đi !
Cô gái. Ô hay ! Anh làm
sao thế ? Có chuyện gì vậy ? Sao lại đuổi em đi ?
Chàng trai. Đùa giỡn tôi thế đủ rồi !
Cô gái. Anh Linh, anh nói gì lạ thế ? Sao lại bảo em đùa giỡn ?
Chàng trai (xua tay mệt mỏi).
Cô hãy đi đi và buông tha cho tôi.
Cô gái. Anh mê sảng rồi ? (Lại
sờ trán chàng trai.) Sốt cao đây này ! Anh để thuốc hạ nhiệt ở đâu ?
Chàng trai. Đi đi và để yên cho tôi. Và đừng bao giờ đến đây nữa !
Cô gái. Ô hay ! (Chợt hiểu.)
Thì ra anh có cô nào khác rồi ! Thế thì anh cứ nói thẳng, việc gì phải đóng
kịch thế này ? Thôi được, em đi. (Ôm mặt
khóc nức nở.) Thật không ngờ ! (Quay
ra định đi.)
Chàng trai (như chợt tỉnh,
gọi to). Cô Liên ! Đứng lại đã !
Cô gái. Anh đuổi em kia mà ?
Chàng trai. Nhưng trước khi cô rời khỏi chỗ này, cô hãy trả lời tôi
một câu. Hãy nói thật cho tôi một lần : "Cô có yêu tôi không ?"
Cô gái. Anh còn hỏi để làm gì nữa ? (Lại quay ra định đi.)
Chàng trai (năn nỉ). Cô
trả lời tôi đã, thật lòng cô có yêu tôi một chút nào không ?
Cô gái. Chao ôi, tôi đối xử với anh ấy như thế mà anh ấy còn hỏi
tôi như vậy ! Thôi, nhưng như thế cũng được. (Ôm mặt nức nở, chạy ra.)
Chàng trai (như sực tỉnh,
chạy ra kéo cô gái vào). Tha lỗi
cho anh, Liên ! Tha lỗi cho anh !
Cô gái. Nhưng tại sao anh lại có ý nghĩ nghi ngờ em như thế ?
Chàng trai. Nhưng thật Liên yêu anh chứ ?
Cô gái. Điều ấy tưởng anh đã rõ từ lâu rồi ? Nhưng vừa rồi anh nghe
ai nói gì phải không ? (Nhìn quanh.)
Anh vừa tiếp ai đấy ? (Nhấc quyển sổ tay
lên.) Ai ? Ai vừa đến đây thế ?
Chàng trai. Anh mới gặp hắn là lần đầu ?
Cô gái. Anh ta đã nói với anh những gì ? Anh ta là ai mà độc ác làm
vậy ?
Chàng trai. Hắn xưng tên là gì ấy nhỉ ? À phải rồi, hắn bảo hắn là
cái bóng của anh, là cái bóng méo mó, là sự tự giễu cợt của bản thân anh ! (Đột nhiên giận dữ nhìn quanh.) Hắn đâu
rồi ? Quân độc ác ! Hắn mà còn đến đây lần nữa, anh sẽ giết hắn !
Cô gái (ôm ghì người yêu).
Anh nói gì em không hiểu. Nhưng anh ta là ai cũng mặc. Miễn là đừng bao giờ anh
nghe anh ta.
Chàng trai. Tất nhiên rồi !
Cô gái. Vậy bây giờ anh
có rủ em đi chơi nữa không ?
Chàng trai. Có chứ. Hãy còn
sớm, ta lên Hồ Tây chơi. (Đứng dậy, sửa
sang lại quần áo, nhưng đột nhiên sững người lại.)
Cô gái (lo lắng). Sao thế ? Hay vẫn còn giận em
điều gì ?
Chàng trai (vội vã).
Không ! (Cười âu yếm.) Không giận em
tí gì hết. Chỉ có điều... anh vẫn đang nghĩ về hắn !
Cô gái (lo lắng). Thế có
định đi chơi nữa không ?
Chàng trai (sực tỉnh). Có
chứ ! Có chứ ! Tất nhiên rồi ! Cả tuần qua anh mong chóng đến lúc này, bây giờ
lại không đi thế nào được ? (Cười.)
Mà có khi vì mong quá mà đâm nghĩ quẩn. Ta đi thôi ! Đi, em !
Họ hớn hở cùng ra.
9.
Nếu như có chiếc máy
đo tình yêu
KỊCH NGẮN VIỄN TƯỞNG
NHÂN VẬT :
CHÀNG TRAI, 25 tuổi
CÔ GÁI, 19
tuổi
BÁC HỌC, 38
tuổi
Phòng làm việc của nhà bác học. Cửa ra vào. Một bộ
bàn ghế giản dị. Một tấm màn gió che gian bên trong.
Tiếng gõ cửa.
Một người đàn ông đứng tuổi vén màn, bước trong
buồng ra. Đấy chính là nhà bác học. Ông mặc áo bơ-lu mầu ghi, đeo kính cận số
rất cao nên trông đôi mắt như lồi hẳn ra. Râu tóc ông rát rậm, chứng tỏ ông mải
làm việc quá say mê, không nghĩ gì đến áo quần râu tóc. Ông ra mở cửa.
Một chàng trai bước vào: trẻ, đẹp trai, ăn mặc rất
diện và kiểu cách, tạo nên một sự tương phản với hình dạng chủ nhân ngôi nhà.
CHÀNG TRAI.
Anh Sâm ! Em hỏi thăm mãi mới tìm được đến đây. Sao anh kín tiếng thế ? Nghe
bảo anh trốn mọi người để nghiên cứu một cái máy gì phải không ạ ?
BÁC HỌC
(mỉm cười). Có việc gì thế ?
CHÀNG TRAI.
Anh rất bận, em biết. Nhưng em chỉ xin anh một ít phút thôi. Được không ạ ?
BÁC HỌC
(cười). Cậu gặp may. Vừa đúng hôm nay mình hoàn thành xong một việc,
quyết định nghỉ vài ngày. Sáng nay mình đã nhận được bằng sáng chế cho cái máy
của mình do Uỷ ban Khoa học Nhà nước cấp. Chỉ nay mai tin này sẽ được công bố
trên các phương tiện truyền thông, và chắc sẽ được Đài Phát thanh truyền ra
khắp thế giới.
CHÀNG TRAI.
Tuyệt vời ! (Ôm chặt Bác học.) Em xin chân thành chúc mừng anh. Máy gì
thế ạ ? Nhưng thôi, lúc khác em sẽ nghe anh kể. Còn bây giờ em đang vội, rất
vội.
BÁC HỌC.
Cậu có bạn chờ ngoài kia chứ gì ?
CHÀNG TRAI
(thán phục). Xin bái phục anh ! Tài đoán tâm lý của anh thì chúng em đứa
nào cũng phục sát đất từ lâu rồi. Mà anh thử đoán tiếp xem nào. Đố anh bạn trai
hay bạn gái ? Và nói chung có những đặc điểm gì ?
BÁC HỌC.
Một cô gái.
CHÀNG TRAI.
Chính xác !
BÁC HỌC.
Trẻ, đẹp. Không đẹp lắm đâu nhưng có duyên, rất có duyên và rất dễ mến.
CHÀNG TRAI.
Lại chính xác ! Nhưng tại sao anh đoán cô ấy không đẹp lắm ?
BÁC HỌC
(mỉm cười). Nếu đẹp lắm cậu đã chẳng đến tìm mình.
CHÀNG TRAI.
Thì ra anh đã đoán được em đến tìm anh về chuyện gì rồi.
BÁC HỌC.
Cậu đến hỏi ý kiến mình xem có nên lấy cô ấy không. Nếu lấy thì có hạnh phúc
hay không.
CHÀNG TRAI.
Tài đoán tâm lý của anh đến thế thì cực kỳ. Em sợ anh đấy ! Vậy em dẫn cô ấy
vào nhé ? Anh quan sát và trò chuyện. Sáng mai em sẽ đến đây một mình để nghe
nhận xét của anh. Được không ạ ? (Định chạy ra.)
BÁC HỌC.
Khoan đã !
CHÀNG TRAI.
Còn gì nữa ạ ?
BÁC HỌC.
Cậu đến vừa đúng lúc. Cậu biết thứ máy mình vừa sáng chế ra là máy gì không ?
Máy đo tình yêu !
CHÀNG TRAI
(sửng sốt). Máy đo tình yêu ?
BÁC
HỌC. Chính thế. Một kiểu
máy tính điện tử có bộ nhớ rất lớn và có phần mềm xử lý rất tinh vi. Nó đã đọc
hàng vạn cuốn sách bàn về tình yêu, đã thu vào bộ nhớ một khối lượng khổng lồ
những ý kiến về tình yêu và hạnh phúc của hàng vạn nhà văn, nghệ sĩ, triết gia,
chính khách, và cả những người đại diện cho đủ các tầng lớp trong xã hội.
CHÀNG
TRAI (reo lên). Nghĩa là em gặp may, may cực lớn ! Vậy em ra đưa cô ấy
vào đây để anh đo nhé ? (Chạy ra rồi vào cùng cô gái.)
CÔ
GÁI (không đẹp lắm
nhưng trông rất phúc hậu và có duyên). Em chào anh ạ !
CHÀNG
TRAI. Đây là anh Sâm, tiến
sĩ tâm lý học đồng thời tiến sĩ vật lý điện tử, một bác học cỡ lớn, đã có nhiều
sáng chế được thế giới công nhận. Còn đây là Thuỷ, bạn em.
BÁC
HỌC.
Rất vui được gặp cô. Mời cô Thuỷ ngồi chơi.
CHÀNG
TRAI. Thuỷ ạ, hôm nay anh
chỉ định đưa em đến đây để làm quen với một người anh quý như anh ruột. Nhưng
đến nơi thì anh được biết anh Sâm vừa sáng chế ra một cái máy đặc biệt, vừa được
Uỷ ban Khoa học Nhà nước cấp bằng sáng chế. Và một điều đặc biệt nữa là cái máy
này lại rất quý đối với hai chúng mình.
CÔ
GÁI. Thưa anh, gọi là máy
gì ạ ?
CHÀNG
TRAI. Chắc em không thể ngờ được. Mà chính anh lúc nãy
nghe thấy cũng sửng sốt. Một cái máy vô cùng đặc biệt mà cũng vô cùng cần
thiết. Máy-đo-tình-yêu !
CÔ
GÁI. Tình yêu mà có thể đo
bằng máy được ạ ?
BÁC
HỌC. Thật ra đấy là một
thứ máy tính nhưng được chế tạo theo cách đặc biệt. Qua thử nghiệm, các chuyên
gia đã thấy độ chính xác của nó lên đến hơn 80 phần trăm.
CÔ
GÁI. Nghĩa là vẫn chưa
hoàn toàn chính xác?
CHÀNG
TRAI.
Nhưng như thế có thể coi là chính xác được rồi.
CÔ
GÁI (phá lên cười).
Ngộ nghĩnh thật ! Nhưng tại sao anh lại nảy ý nghĩ nghiên cứu chế tạo một chiếc
máy để đo tình yêu ạ ?
BÁC
HỌC (cười). Hết sức
tình cờ. Chỉ là do hôm đi xem kịch ở Nhà hát Lớn, tôi nghe thấy một nhân vật
nói : “Tiếc rằng tôi không phải nhà phát minh. Nếu thế, các bạn có biết tôi sẽ
chế ra một thứ máy gì không ? Máy để chiếu qua những ai đang yêu, đo xem mức độ
tình yêu, rồi mới cho hoặc không cho họ lấy nhau.”
CÔ
GÁI (lại cười). Vở
kịch ấy em cũng có xem và có nhớ cái câu ấy. Ai ngờ bây giờ lại có cái máy đúng
như thế. Vậy thì anh chiếu luôn cho hai đứa chúng em đi, xem mức độ tình yêu
của anh Nghĩa đối với em đến đâu…
CHÀNG
TRAI… Và cả mức độ tình yêu
của em đối với anh nữa chứ !
CÔ
GÁI.
Đúng thế. (Đột nhiên.) Nhưng em không đo đâu !
CHÀNG
TRAI.
Tại sao ? Hay em sợ máy không chính xác ?
CÔ
GÁI. Không phải thế.
CHÀNG
TRAI.
Vậy tại sao ?
CÔ
GÁI (sau một chút).
Trong đời sống tình cảm không phải cứ biết hết mọi thứ đã là tốt.
CHÀNG
TRAI.
Nghĩa là phải tự dối mình à ?
CÔ GÁI.
Không phải tự dối mình mà là coi như không biết.
CHÀNG TRAI.
Thì có khác gì nhau ?
BÁC
HỌC.
Cô Thuỷ nói có lý đấy. Bởi có những
người không chịu đi kiểm tra sức khoẻ, vì sợ lỡ phát hiện ra một bệnh hiểm
nghèo nào đấy thì hoang mang mà rốt cuộc vẫn có chữa khỏi được đâu. Cho nên
phải để người đo tự nguyện. Không nên bắt ép.
CHÀNG
TRAI.
Em vẫn nghĩ dù sao hai chúng em
cũng nên biết sự thật để tránh những quyết định sai lầm. Cho nên, Thuỷ ạ, anh
đề nghị…
CÔ
GÁI. Thôi được. Đo cũng được. Không rồi anh lại nói này
nói nọ. (Với nhà Bác học.) Nhưng em xin anh một điều. Anh phải
cho em biết đầy đủ và chính xác kết quả, không được giấu em, bất kể kết quả ấy
như thế nào.
CHÀNG TRAI.
Em đi từ cực đoan này sang cực đoan khác. Lúc thì bảo không cần biết sự thật,
lúc thì bảo cần phải biết.
CÔ GÁI.
Em thấy không cần thiết phải biết, cho nên cũng không cần đo. Còn nếu đã đo thì
phải cho em biết kết quả, không được giấu em. Anh Sâm, anh đồng ý như vậy không
ạ ?
BÁC HỌC.
Tất nhiên là đồng ý. Vậy ta đo nhé. Trong khi tôi chuẩn bị máy thì cô và cậu
trả lời những câu hỏi trắc nghiệm in sẵn trong này. (Đưa cô gái và chàng
trai mỗi người một tờ giấy.)
Trong khi hai người ngồi vào bàn hý hoáy viết thì
nhà bác học kéo tấm màn gió, để lộ ra một cỗ máy lớn, giữa là một mặt tròn như
mặt đồng hồ. Mặt tròn này chia hai nửa
đều nhau, nửa xanh bên trái đề chữ “Nam”, nửa đỏ bên phải đề chữ “Nữ”. Một
chiếc kim to lúc lắc giữa hai bên rồi dừng lại ở chính giữa, nơi đề số “0”.
Viết xong, cô gái và chàng trai, mỗi người đưa tờ
giấy của mình cho nhà bác học.
BÁC HỌC. Hai
người nhìn vào đây. Cái kim này chỉ tương quan trong tình cảm của hai người.
Nếu chỉ vào số “O” có nghĩa tình cảm cân bằng ở cả hai phía. Nêu kim chỉ lệch
sang bên đỏ, có nghĩa tình cảm của cô gái chân thành và thắm thiết hơn. Sang
bên xanh tức là tình cảm của cậu trai mạnh hơn. Bây giờ tôi hỏi hai người lần
nữa : cả hai tự nguyện đo chứ ?
CHÀNG TRAI
(mạnh mẽ). Vâng ạ.
CÔ GÁI
(hơi ngập ngừng nhưng rồi đáp, giọng miễn cưỡng). Vâng ạ.
Bác học luồn hai
tờ giấy vào một cái khe nhỏ ở máy, rồi bấm một nút điện. Đèn báo sáng đỏ. Máy
bắt đầu vận hành, kêu ro-ro. Chiếc kim chao đảo, hết sang trái, lại sang phải,
rồi lại lệch sang trái, rồi sang phải… trong một lúc khá lâu. Cuối cùng máy
ngừng chạy. Đèn báo hiệu đỏ tắt, đèn xanh bật lên. Chiếc kim cũng đã dừng lại,
mũi kim chỉ lệch hẳn sang bên đỏ.
CÔ GÁI (đứng bật dậy, nhìn
thẳng vào mắt chàng trai, giận dữ). Thế là đã rõ. Anh có yêu gì tôi đâu ! (Với
Bác học.) Cảm ơn anh đã giúp em thấy được sự thật ! Anh ta không yêu gì em
cả, vậy mà em cứ mù quáng dành trọn tình cảm cho anh ấy. Thật ra đã đôi lúc em
cảm thấy như thế, nhưng em cứ tự dối lòng mình, không dám dũng cảm nhìn thẳng
vào sự thật. Nhưng hôm nay mọi thứ đã rõ ràng. Cảm ơn anh, cảm ơn anh vô cùng !
Suýt nữa em huỷ hoại cả cuộc đời của em. Vì đi lấy một người không yêu mình.
CHÀNG TRAI (hét lên). Không
phải ! Anh Sâm, anh nói với Thuỷ hộ em đi là em yêu cô ấy ! Yêu vô cùng tận !..
CÔ GÁI. Hôm khác em sẽ đến
thăm sức khoẻ anh và cảm ơn anh nhiều nữa ! (Ôm mặt đau đớn chạy vụt ra
ngoài.)
CHÀNG TRAI (hét to).
Thuỷ ! (Định chạy đuổi theo.)
BÁC HỌC (giữ chàng trai
lại). Chú chạy theo bây giờ vô ích.
CHÀNG TRAI (ôm đầu, gieo
mình xuống ghế nệm, vò đầu bứt tai). Anh giết em rồi ! Thiếu Thuỷ làm sao
em sống nổi ? Máy của anh sai rồi. Tại sao em lại yêu Thuỷ không bằng Thuỷ yêu
em ? Vô lý ! Nhất định máy của anh không chính xác ! Em bắt đến anh đấy ! Anh
phải trả Thuỷ lại cho em đi. Vì tất cả chỉ tại cái máy của anh không chính xác
!
BÁC HỌC (mỉm cười).
Chính cái kết quả vừa rồi lại càng chứng tỏ máy hết sức chính xác.
CHÀNG TRAI (bật đứng lên).
Chính xác sao được ?
BÁC HỌC. Vì kết quả hoàn toàn
phù hợp với dự đoán của tôi.
CHÀNG TRAI. Sao anh có thể dự
đoán sai đến như thế ? Ra em đánh giá về anh sai bét. Và cái máy của anh là thứ
vô tích sự, mà còn nguy hiểm nữa ! Nó sẽ làm bao nhiêu đôi trai gái rơi vào
thất vọng, đau khổ ! Còn để nó ở đây làm gì nữa ? (Chạy lại, định đập vỡ
máy.)
BÁC HỌC (chặn cậu ta lại).
Khoan ! Chú hãy bình tĩnh nghe tôi nói. Không phải máy sai đâu. Khoan, nghe tôi
nói đã. Lúc nãy, khi vào đây, chú vẫn còn phân vân chưa quyết tâm chọn Thủy là
vợ tương lai, đúng thế không nào ?
CHÀNG TRAI. Không đúng. Em
quyết định chuyện ấy từ lâu rồi.
BÁC HỌC. Vậy chú còn tìm đến
tôi làm gì ? (Cười ha hả.) Mãi đến
bây giờ, khi mất Thủy, chú mới tiếc và tình yêu của chú tăng vọt lên. Đấy cũng là một quy luật của tình cảm. Bây giờ mà đo lại thì mũi tên chắc chắn
sẽ quặt sang bên "Nam".
Chẳng tin, chú chạy ra mời cô Thủy vào đây.
CHÀNG TRAI. Chạy ra đâu ? Giờ
này thì Thủy về nhà rồi.
BÁC HỌC. Không đâu. Tâm trạng
rối bời khiến cô ấy chưa thể về nhà được mà chỉ ngồi lại chỗ nào vắng vẻ để
khóc cho vơi nỗi đau khổ. Chỗ thuận tiện nhất là cái vườn hoa nhỏ, cách đây
chừng hai trăm mét về phía Bắc. Chỗ ấy có mấy cái ghế dài. Chú ra đấy sẽ thấy. Mời
cô ấy quay lại đây.
CHÀNG TRAI. Thủy vẫn còn giận
em lắm, không chịu quay lại đây đâu.
BÁC HỌC. Cứ bảo là... Thôi
được, để tôi nói cho. (Ra. Lát sau quay lại, dắt theo Thủy.)
CÔ GÁI. Không, em không đo gì
nữa hết. Mà đo lại làm gì kia chứ ? Kết quả thế là chính xác, đúng như em đã
nhiều lúc thầm nghĩ như thế. Bây giờ thì đã rõ. Nếu lấy nhau, em sẽ là người đau khổ hơn.
BÁC HỌC. Dù sao cô cũng cho
tôi được yên tâm. Lúc nãy tôi sơ suất, không vặn chặt cái nút đằng sau nên kết
quả rất có thể không chính xác. Thôi, cô chịu khó nể tôi, đo lại một lần nữa.
CÔ GÁI. Anh đã nói thì em
không dám từ chối. Mà vì nể anh chứ không phải vf ông kia đâu. Vì em thấy cái
kết quả lúc nãy là hoàn toàn chính xác, đúng như em thầm nghĩ nhưng không
dám tự thú nhận với mình.
Bác học lại yêu
cầu hai người làm như lần trước. Sau khi bỏ hai tờ giấy vào hai khe máy xong,
cả ba chăm chú đứng xem.
Chiếc kim to
nghiêng bên này rồi nghiêng bên kia, cuối cùng ngừng ở bên "Nam"
CHÀNG TRAI (reo lên đắc
thắng). Em thấy chưa ? Tại lúc nãy máy chạy chưa qua điều chỉnh. Bây giờ
thì chạy chính xác rồi. Nghĩa là anh yêu em hơn nhiều so với em yêu anh !
Cô gái bẽn lẽn
nhìn bác học.
BÁC HỌC. Thế là tôi yên tâm.
Máy móc nó như thế đấy, chỉ cần vặn nhầm hoặc sai một chi tiết là chạy mất chính
xác ngay. Suýt nữa thì tôi có tội oan với hai cô chú.
Cô gái xấu hổ để
yên cho chàng trai ôm chặt mình vào lòng.
10. TÌNH YÊU HIỆN ĐẠI
Kịch vui ngắn
Nhân vật
Nàng, 24 tuổi
Chàng, 26 tuổi
Bờ hồ Hoàn Kiếm. Nàng và Chàng từ hai bên cánh gà
đối diện bước ra. Họ đều xinh trai, xinh gái, ăn mặc rất hợp thời trang.
Nàng (reo vui). Anh
đấy à ?
Chàng (cũng vô cùng mừng
rỡ). Cơn gió nào thế này ?
Nàng (ngắm nghía Chàng).
Anh rắn rỏi hơn xưa nhiều! Đẹp trai hơn nữa chứ ! Đi đâu mà lâu nay em không
thấy mặt ?
Chàng. Hà Nội bây giờ mở rộng
nên khó gặp nhau đấy thôi, chứ đời nào anh chịu rời Đất Thánh!
Nàng (ngắm chàng, xúc động)
Chà, mối tình xưa của em ! Từ ngày li dị, chia tay nhau đến giờ có lúc nào anh
nghĩ đến em không ? Còn em, không lúc nào không nhớ đến anh.
Chàng (sung sướng).
Thật không ?
Nàng. Chứ còn gì nữa ! Chẳng
là chỗ em làm toàn phụ nữ, từ trưởng phòng là một bà đang tuổi hồi xuân đến
bọn nhãi chúng em, đều là Thị Mẹt tất, chẳng có lấy một mống nam nhi, cho nên
buồn như chấu cắn. Công việc lại chẳng có, suốt tám tiếng chỉ ngồi tán dóc,
kháo chuyện ngoài đường. Thỉnh thoảng không còn chuyện ngoài đường nữa thì
đem chuyện cổ tích ra kể cho nhau nghe. Mỗi đứa lần lượt phải kể về một mối
tình cũ của mình, mối tình nào thú vị nhất. Em rất hay kể về anh.
Chàng (cảm động). Tội
nghiệp. Thế hiện giờ em không có bồ nào ?
Nàng. Tất nhiên là có. Mà
không phải loại xoàng, cũng Cúp, cũng chịu chơi, không thua ai hết. Nhng mối
tình của em với anh hồi ấy vẫn đẹp nhất. Tất nhiên đoạn cuối có kém vui đôi
chút nên mới phải lôi nhau ra Toà, nhưng cơ bản vẫn là đậm đà, anh công nhận
không ? Mỗi lần nhớ lại, em tiếc ngẩn tiếc ngơ. Dù sao cũng là mối tình đầu.
Anh là người chồng thứ nhất của em !
Chàng (thở dài). Sáu
năm trước đây, tình yêu và hôn nhân còn có chút gì thiêng liêng, chứ bây giờ
chỉ được coi như trò đùa.
Nàng. Bẩy năm chứ !
Chàng (hơi ngỡ ngàng, nhưng
rồi lại cho qua). Ừ, sáu bẩy năm về trước ...
Nàng. Không, bẩy năm. Em nhớ
rất rõ, chúng mình tổ chức cưới ở Khách Sạn Eden, đường Bông Nhuộm.
Chàng. Anh tưởng ở đường Lý
Thái Tổ, tên khách sạn là gì ấy nhỉ, anh quên bẵng đi mất.?
Nàng (cười vang). Ôi,
ông chồng thứ nhất của tôi sao chóng quên thế ! Từ ngày ấy, anh cưới nhiều lần
quá đâm quên mất cả cái lần đầu tiên rồi chứ
gì ? Nhưng thôi, em chẳng trách. Nam giới chóng quên những người
con gái cùng chung chạ, còn phụ nữ chúng em đã chăn gối với ai một lần là nhớ
mãi. Đấy, anh thay đổi đến thế mà mới thoáng nhìn em đã nhận ra ngay. Thế nào ?
Anh vẫn bét nhè đấy chứ ? Uống ít thôi kẻo sơ gan đấy !
Chàng (ngạc nhiên). Anh
có uống rượu bao giờ đâu nhỉ ? Em quên rồi à ? Anh bị suy gan từ nhỏ nên
kiêng. Vui mấy cũng chịu, không dám nhấp một giọt. Đến bia còn không dám đụng
đến nữa là.
Nàng (lại cười to hơn).
Trời ơi, ông tướng.! Suốt mấy tháng, từ khi cưới đến lúc ra Toà, có chiều nào
đi làm về mà anh không thở ra sặc mùi rượu. Lắm hôm say lảo đảo, đi không vững
nữa ấy chứ. Nhưng thôi, không nhắc lại chuyện ấy làm gì. Bây giờ anh bỏ được
là tốt. Với lại anh chỉ mắc mỗi cái tội ấy thôi, còn về các mặt khác thì tuyệt
vời. Mấy tháng sống với anh vẫn là thời gian hạnh phúc nhất của em. (Đứng
lại, ôm nhẹ rồi hôn vào má Chàng.) Ít với ông nào sau này em ăn ý được như
với anh. Mà anh cũng thế, công nhận chưa nào ? Em chiều anh cực kỳ đấy chứ ?
À, thế nào, hiện giờ anh sống ra sao ? Vui chứ ?
Chàng. Cũng như mọi đứa
khác.
Nàng. Anh còn nhớ cái hôm đi
xem Nhà hát lớn về khuya, hai đứa vào ăn phở Thìn, lúc ra, nán lại chỗ Vườn
hoa bên cạnh Bưu điện, anh hôn em một cái hết sảy. Cái hôn mà bây giờ, mỗi lần
nhớ lại, em vẫn lạnh toát cả người.
Chàng (ngỡ ngàng) Hôm
nào nhỉ, sao anh không nhớ?
Nàng. Thấy chưa ? Nam giới chóng
quên, còn phụ nữ chúng em thì không quên cái gì bao giờ hết.
Chàng (cười). Anh nhớ
rồi, hôm ấy là mùa hè, em mặc cái áo phông mầu hoàng yến. Đúng chưa nào ?
Nàng. Mùa Đông chứ. Em mặc
cái áo len đỏ kia mà.
Chàng (lúng túng). À,
phải rồi, hình như mùa Đông thật. (Ôm Nàng hôn nhẹ.) Hồi đó hai đứa
hạnh phúc thật, em nói rất đúng. Mới đó mà đã sáu năm rồi.
Nàng. Bẩy chứ !
Chàng. Ờ, sáu bẩy năm gì đó.
Nàng. Không, em nhớ chính
xác. Năm ấy là 1995 ! Năm nay 2002, đúng bẩy năm. Em còn nhớ ở Khách sạn Eden, có anh Thanh Dũng
làm phù rể.
Chàng (đứng lại, nhìn Nàng).
Thì chính anh là Thanh Dũng !
Nàng (hơi ngỡ ngàng, nhìn
Chàng chăm chú). À, phải rồi ! Anh là Thanh Dũng ! Đúng rồi ! (Cười vui
vẻ.) Em nhầm anh với ông chồng thứ nhất của em. Anh cũng là chồng em nhưng
là ông chồng thứ hai và chỉ khác ông chồng thứ nhất là không bao giờ đụng đến
chai rượu. (Lại phá lên cười vui vẻ.) Thôi em nhớ ra rồi. Anh là Thanh
Dũng ! Chính anh là cái ông phù rể đến dự đám cưới mà mắt cứ nhìn chằm chằm
vào ngực cô dâu làm em ngựơng chín cả người. Rồi sau vài ngày, đến chơi, thấy
chồng người ta đi vắng, ôm luôn vợ hôn lấy hôn để. Chịu anh thật đấy. Cuối
cùng em đã li dị ông kia để lấy anh. (Lại cười sặc sụa.) Đúng, anh
Thanh Dũng ạ, chuyện em kể cho chúng nó trong cơ quan nghe là về anh chứ không
phải về ông kia. À, nhưng cái hôm đi xem Nhà hát lớn về khuya rồi vào ăn Phở
Thìn ấy là với anh hay với ông kia nhỉ ?
Chàng (mỉm cười, nhìn
Nàng độ lượng). Ông kia.
Nàng (chăm chú nhìn Chàng).
Vô lý ! Mà không khéo ông kia thật. Không, hôm ấy chính là anh ! Điều này thì
em không thể lầm. (Sau một chút.) Mà không khéo ông kia cũng nên. Không
! Anh chứ không phải ông kia ! Mà cũng có thể là ông kia. Không, chắc chắn hôm
ấy là anh !
Chàng (mỉm cười thông
cảm, kéo Nàng đi tiếp). Có thể là anh, lâu quá rồi anh không còn nhớ. Với
lại chuyện vặt vãnh ấy có gì quan trọng ? Cái chính là anh và em đã có thời yêu
nhau say đắm. Đã có thời chúng ta ban cho nhau mọi thứ mà không hề tiếc. À, nhưng
sao chúng mình cứ đi xuông mãi thế này ? Vào Thuỷ Tạ uống thứ gì chứ?
Nàng. Vào tiệm làm gì ? Về
nhà em hơn. Hiện giờ em đang thời gian tự do và lại ở một mình. Phòng em có
nhạc, có rượu, có cà phê và cả một bao Dunhill
nữa.
Chàng. Rất chính xác !
Nàng. Lúc nãy anh bảo đám cưới
chúng mình ở đường Lý Thái Tổ, em đã ngờ ngợ. Thì ra anh đúng là Thanh Dũng !
(Cười vui vẻ.) Đấy là khách sạn Lili. Mới tháng trước em có dự đám cưới
con bạn cũng tổ chức ở đấy.
Chàng. Hình như tên gì chứ
không phải Lili. Anh còn nhớ hôm ấy... À, cô phù dâu hôm ấy bây giờ ở đâu nhỉ ?
Nàng. Anh hỏi đứa nào ?.Hôm ấy phù dâu có hai đứa.
Chàng. Cô tên là Lan Anh ấy.
Lâu em có gặp cô ấy không ?
Nàng (đứng phắt lại, giận
dữ). Vậy anh nghĩ tôi là đứa nào ?
Chàng. Em là cô vợ thứ nhất
của anh.
Nàng. Thế còn Lan Anh ?
Chàng (cười). Ghen là
cổ lỗ rồi, cô em ơi ! Sau khi li dị em anh mới cưới Lan Anh. Sang thế kỷ 21
rồi mà còn ghen thì quá cổ lỗ đấy. Em ghen với Lan Anh à ?
Nàng (dằn từng tiếng).
Thì chính tôi là cái con Lan Anh ấy !
Chàng (ngạc nhiên). Em
là Lan Anh ? (Đột nhiên phá lên cười vui vẻ.) Phải rồi, anh nhầm ! Anh
xin lỗi. Nhưng lúc nãy chính em cũng nhầm đấy thôi ? Chúng ta nên hiện đại một
chút. Cái chính là yêu nhau, còn thứ nhất, thứ nhì hay thứ ba thứ tư, thứ một
ngàn lẻ một thì có ý nghĩa gì đâu ? Em đồng ý không ? Mà nhà em ở đâu ? Xa thế
kia à ?
Nàng (chưa hết cơn giận
dữ). Xa lắm ! Anh không đến được đâu ! Tôi ghê tởm anh rồi. Mời anh đi cho
khuất mắt tôi !
Chàng (vui vẻ). Hoá ra
em vẫn Khốt-ta-bít lắm. Thôi được. Bai ! (Ra.)
Nàng (còn lại một mình).
Tởm ! Đúng là thay vợ như thay áo. (Bỗng nhiên phá lên cười vui vẻ.)
Mà chính bản thân mình cũng vẫn chưa nhớ ra lão là ai kia đấy, vậy mà đã vội
mắng lão. (Nhìn theo.) Dù sao thì cũng... (Đưa ngón tay lên mũi,
chụm bốn ngón kia lại vẫy theo.) Xì...
Hạ màn