XUÂN DIỆU
Bài thơ cuối cùng
Nghe
tin người bạn cũ Hải Hồ ở ngay gần nhà, thậm chí cùng ngõ, tôi vội
đến thăm, hóa ra chỉ cách nhau vài trăm mét. Tôi ở số nhà 01 còn ông
ở nhà số 27, cùng ngõ 101 Phố Thanh Nhàn. Tôi quen Hải Hồ khi ông đang
là Phó Tổng Biên tập Báo VĂN NGHỆ… Thích thú nghe ông kể nhiều
chuyện “ngày xưa” nhất là những điều ông biết về cuộc sống riêng tư
của nhiều nhà văn nhà thơ mà cả hai chúng tôi đều quen biết. Trong số
chuyện lý thú ấy có chuyện ông đến thăm nhà thơ XUÂN DIỆU ngay trước
hôm nhà thơ qua đời và nhắc lại bài thơ “cuối cùng” của nhà thơ đàn
anh ấy :
GIÃ TỪ
GIÃ TỪ
"Tôi biết việc này đã từ lâu
Dẫu
rằng nó đến có hơi mau
Đã
không từ chối thì chấp nhận
Một
cách đau thương ngẩng cao đầu.
Xim hãy
cho tôi được giã từ
Vẫy
chào cõi thực để vào hư
Dẫu
sống trên đời giây phút nữa
Vẫn
cứ si tình đến ngất ngư...
….
Bài thơ tôi đã có biết nhưng rồi đã quên,
hôm nay nhớ lại thấy sao hợp với tâm trạng tôi lúc này đến thế. Năm
nay tôi đã “bát thập”… Tuy không mắc bệnh hiểm nghèo nào nhưng cũng
rất “biết việc này đã từ lâu” và
biết vào tuổi tôi hiện giờ, nó sẽ đến bất chợt… và rất có thể không
biết trước như nhà thơ XUÂN DIỆU ”đàn anh" (Ông bị bệnh hiểm nghèo)… Bài thơ không những “hợp” mà
còn là một lời nhắn nhủ, thậm chí một “lời khuyên”… hết sức bổ
ích. Nhất là câu :
“Xin hãy cho tôi được giã từ,
Vẫy chào cõi thực để vào hư”
thể hiện tâm trạng không sầu não chút nào mà... hết sức bình thản ! Rất đúng : phải "vẫy chào". Và "chết" chỉ là bước từ cõi thực sang cõi hư. Có thế thôi...
16-12-2015
Vẫy chào cõi thực để vào hư”
thể hiện tâm trạng không sầu não chút nào mà... hết sức bình thản ! Rất đúng : phải "vẫy chào". Và "chết" chỉ là bước từ cõi thực sang cõi hư. Có thế thôi...
16-12-2015
có bản chép hai câu cuối là: Trong hơi thở chót dâng trời đất
Trả lờiXóaVẫn cứ say tình đến ngất ngư
Bác thấy bản này thế nào ạ?