Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2018

LẠI CHUYỆN K


- Tài liệu thảo luận của CFQ (Cercle Francophone à Quinhon) ngày 21/3/2013
Một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất trên thế giới đã thay đổi quan điểm của mình về bệnh ung thư. Bệnh viện Johns Hopkins thuộc trường đại học Baltimore, Maryland ở Hoa Kỳ. Được thành lập nhờ tài trợ từ John Hopkins, ngày hôm nay nó là một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất trên thế giới và năm thứ 17 liên tiếp được phân loại ở vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng của các bệnh viện tốt nhất tại Hoa Kỳ.
Sau nhiều năm, đối với mọi người hóa trị liệu là cách duy nhất để điều trị và loại bỏ ung thư, Thì nay Bệnh viện Johns Hopkins đã bắt đầu nói với mọi người rằng có những lựa chọn thay thế khác với hóa trị liệu một cách hiệu quả hơn để chống lại ung thư là:
+ "Không nuôi các tế bào ung thư với các chất dinh dưỡng cần thiết cho nó để nó không phát triển được".
THỨC ĂN CỦA TẾ BÀO UNG THƯ
A/- ĐƯỜNG là một loại thực phẩm của bệnh ung thư. Không tiêu thụ đường là cắt bỏ một trong những nguồn thực phẩm quan trọng nhất của các tế bào ung thư. Có sản phẩm thay thế đường như saccharin, nhưng chúng được làm từ Aspartame và rất có hại.
- Tốt hơn nên thay thế đường bằng mật ong Manuka hay mật đường nhưng với số lượng nhỏ. Muối có chứa một hóa chất phụ gia để xuất hiện màu trắng. Một lựa chọn tốt hơn cho muối trắng là muối biển hoặc các loại muối thực vật.
B/- SỮA làm cho cơ thể sản xuất chất nhầy, đặc biệt là trong đường ruột. Tế bào ung thư ăn chất nhầy.
- Loại bỏ sữa và thay thế bằng sữa làm từ các loại đậu như: đậu nành, đậu xanh,... các tế bào ung thư không có gì để ăn, vì vậy nó sẽ chết.
C/- Các tế bào ung thư thường trưởng thành trong môi trường axit. Một chế độ ăn uống tuyệt đối không nên dùng là THịT, CÁ ĐỎ có tính axit cao.
- Tốt nhất là ăn cá, và một chút thịt gà thay vì thịt bò hay thịt heo. Hơn nữa, thịt chứa kháng sinh, hormon và ký sinh trùng, rất có hại, đặc biệt đối với những người mắc bệnh ung thư. Protein thịt khó tiêu hóa và đòi hỏi nhiều enzym. Thịt không tiêu hóa ở lại và hư hỏng trong cơ thể dẫn tới tạo ra các độc tố nhiều hơn.
GÓP PHẦN GIẢI QUYẾT VẤN ĐỀ
a) Một chế độ ăn uống gồm 80% rau quả tươi và nước ép, ngũ cốc, hạt, các loại hạt quả, quả hạnh nhân và một ít loại trái cây. Đặt cơ thể chúng ta trong môi trường kiềm. Chúng ta chỉ nên tiêu thụ 20% thực phẩm nấu chín, bao gồm cả đậu. Nước ép rau tươi cung cấp cho cơ thể co-enzyme có thể dễ dàng hấp thu và ngấm vào các tế bào 15 phút sau khi được tiêu thụ để nuôi dưỡng và giúp định hình các tế bào khỏe mạnh. Để có được các enzyme sống, giúp xây dựng các tế bào khỏe mạnh, chúng ta phải cố gắng uống nước ép rau (tất cả, bao gồm cỏ linh thảo) và ăn nhiều rau quả tươi 2 hoặc 3 lần mỗi ngày.
b) Không nên dùng CÀ PHÊ, TRÀ và SÔ CÔ LA có chứa nhiều caffeine. TRÀ XANH là một lựa chọn tốt hơn vì có chất chống ung thư. Tốt nhất là uống nước có pha Diệp lục hay tinh khiết hoặc nước lọc để tránh các chất độc và kim loại nặng trong nước thường. Không uống nước cất vì nước này có chứa axit.
c) Các thành tế bào ung thư được bao phủ bởi một loại protein rất cứng. Khi không ăn thịt, những thành tế bào sẽ phóng thích nhiều enzim hơn, tấn công các protein của các tế bào ung thư và cho phép hệ thống miễn dịch tiêu diệt các tế bào ung thư.
d) Một số chất bổ sung giúp xây dựng lại hệ thống miễn dịch: Floressence, Essiac, chất chống oxy hóa, vitamin, khoáng chất, EPA, dầu cá … giúp các tế bào để chiến đấu và tiêu diệt các tế bào ung thư. Các chất bổ sung khác như vitamin E được biết đến bởi vì nó gây ra apoptose, cách bình thường của cơ thể để loại bỏ các tế bào vô dụng hoặc bị lỗi.
e) Ung thư là một căn bệnh của cơ thể, tâm trí và tinh thần. Một thái độ sinh hoat và hoạt động tích cực hơn sẽ giúp các bệnh nhân ung thư chiến đấu và sống còn.
- "Giận dữ và không hiểu biết, không tha thứ sẽ đặt cơ thể mình vào tình trạng căng thẳng và một môi trường axit".
- Học cách "Tha thứ và cho đi" để có tâm hồn khả ái và yêu thường với một thái độ sống tích cực là rất có lợi cho sức khỏe. Học thư giãn và tận hưởng cuộc sống.
f) Các tế bào ung thư không thể sống trong một môi trường dưỡng khí đầy đủ/ Luyện tập thể dục hàng ngày, hít thở sâu giúp lấy thêm nhiều oxy vào các tế bào. Liệu pháp oxy là một yếu tố giúp tiêu diệt các tế bào ung thư.
g) Các hoá chất như dioxin gây ung thư, đặc biệt là ung thư vú. Dioxin rất có hại, đặc biệt là đối với các tế bào cơ thể.
Đừng để trong tủ lạnh hay lò vi sóng chai nước nhựa, đồ nhựa bởi vì nhựa sẽ "đổ mồ hôi" dioxin và làm nhiễm độc nước uống, thức ăn,...
Gần đây, Tiến sĩ Edward Fujimoto, Giám đốc chương trình Wellness ở bệnh viện Castle, xuất hiện trong một chương trình truyền hình giải thích sự nguy hiểm của dioxin.
Ông nói rằng "Chúng ta không nên đặt hộp nhựa trong microwave, đặc biệt là các loại thực phẩm có chứa chất béo. Ông nói rằng do sự kết hợp của chất béo và nhiệt lượng cao, nhựa sẽ truyền dioxin vào thực phẩm và do đó vào cơ thể chúng ta. Thay vào đó, bạn có thể sử dụng thủy tinh như Pyrex hoặc gốm sứ để đun nấu".
Các thành phần bổ sung dinh dưỡng có ích trên được các nhà nghiên cứu của Tập đoàn Unicity (Hoa Kỳ) liên tục nghiên cứu đưa vào các sản phẩm mình một cách an toàn tốt nhất. Nhằm phục vụ một cách hoàn hảo cho nhân loại.

Thứ Ba, 6 tháng 3, 2018

LỢI CỦA BIA





10 LỢI ÍCH KHÔNG NGỜ CỦA VIỆC UỐNG BIA
-----------
Nhiều người vẫn nghĩ uống bia sẽ có hại cho cơ thể nhiều hơn là có lợi nhưng đó là quan niệm sai lầm khi các nhà khoa học đã chứng minh điều ngược lại và dươi đây là 10 tác dụng rất tốt cho cơ thể nếu như chúng ta uống bia.
1. Giảm nguy cơ đau tim.
Một nghiên cứu với 200.000 người tiến hành tại Ý phát hiện thấy, những người uống bia hàng ngày có tỷ lệ mắc bệnh tim mạch thấp hơn 31% so với người bình thường. Sức mạnh bảo vệ tim của bia chủ yếu xuất phát từ chất kháng oxy hóa tự nhiên có tên Phenol trong bia. Tuy vậy, nghiên cứu này nhấn mạnh những người uống quá nhiều thì nguy cơ đau tim lại tăng lên.
2. Ngăn ngừa bệnh Alzheimer.
Có lẽ một trong những tác dụng đáng kể nhất của bia chính là khả năng ngăn ngừa và phòng chống bệnh Alzheimer's. Các nhà nghiên cứu của Đại học Y Stritch Chicago đã phân tích nhiều nghiên cứu trước khi đi đến kết luận rằng, những người uống bia điều độ sẽ giảm được nguy cơ mắc hội chứng trên tới 23%. Phân tử silicon trong bia được cho là sẽ bảo vệ não trước những tác động có hại của nồng độ nhôm tăng cao trong cơ thể - vốn là nguyên nhân chính gây ra bệnh Alzheimer's.
3. Giảm nguy cơ tiểu đường.
Thêm một lợi ích khó tin nữa của bia. Một nghiên cứu năm 2011 của Đại học Harvard với 38.000 nam giới trung niên nhận thấy, những người uống từ 1-2 ly bia mỗi ngày có nguy cơ mắc tiểu đường tuýp 2 thấp hơn 25% so với bình thường. Chất cồn nhẹ trong bia làm tăng độ nhạy của insulin, một yếu tố giúp ngăn chặn tiểu đường.
4. Hỗ trợ ngăn sỏi thận.
Một nghiên cứu khác tại Phần Lan thì kết luận rằng, uống bia điều độ hàng ngày sẽ giúp giảm nguy cơ phát triển sỏi thận tới 40%, lý do là nhờ cấu tạo nước dồi dào (hơn 93%) của bia, giúp thải loại các độc tố ra khỏi cơ thể, duy trì hoạt động cho thận. Ngoài ra, các hợp chất dùng để tạo bọt cũng giúp làm chậm việc giải phóng canxi từ xương, nhờ đó mà canxi khó có cơ hội tích tụ trong thận và hình thành nên sỏi thận.
5. Giảm thiểu nguy cơ ung thư.
Bia có chứa một chất chống oxy hóa quan trọng là xanthohumol. Chất này có những đặc tính chống ung thư rất mạnh và giúp bảo vệ cơ thể trước những enzyme gây bệnh ung thư. Các nghiên cứu đã cho thấy bia làm tăng khả năng ngăn bệnh ung thư vú ở nữ và ung thư tuyến tiền liệt ở nam giới.
6. Giảm lượng cholesterol.
Nếu như bạn đang tìm kiếm một phương pháp dễ thực hiện để giảm bớt cholesterol trong cơ thể thì uống bia với liều lượng vừa phải chính là giải pháp.
7. Điều hòa huyết áp.
Cũng rất thú vị khi biết rằng bia có thể điều hòa huyết áp cho cơ thể, theo như phát hiện của một nghiên cứu của Đại học Havard. Theo đó, những phụ nữ trong độ tuổi 25-40 nếu uống bia điều độ sẽ ít có nguy cơ bị tăng huyết áp hơn hẳn so với những phụ nữ uống rượu vang hoặc các thức uống có cồn khác.
8. Giúp xương chắc khỏe.
Bia có chứa một tỷ lệ silicon đáng kể, một thành tố có liên quan mật thiết đến sức khỏe của xương. Một nghiên cứu năm 2009 nhận thấy những người uống bia 1-2 cốc/ngày sẽ có mật độ xương cao hơn so với những người chỉ thích uống rượu vang hoặc không uống gì. Tuy nhiên, nếu uống quá 2 cốc thì lại làm tăng nguy cơ tổn thương xương.
9. Giúp trị gàu.
Một phát hiện thú vị nữa về bia là nó là một phương pháp tự nhiên điều trị gầu hiệu quả nhất. Đấy là nhờ tỷ lệ vitamin B rất cao trong bia. Tất cả những gì bạn cần làm chỉ là xả lại tóc với 1 chai bia 2-3 lần/tuần để loại bỏ gàu. Không những thế, tóc bạn còn trở nên siêu mềm và bóng.
10. Giảm nguy cơ đột quỵ.
Nghiên cứu do Hiệp hội Đột quỵ Mỹ tiến hành đã cho thấy những người uống bia điều độ có thể cắt giảm nguy cơ đột quỵ tới 50% so với người bình thường. Đấy là do bia sẽ ngăn ngừa máu đông, gây ách tắc dòng máu chảy về tim, cổ và lên não - vốn là nguyên nhân chính gây đột quỵ, tắc mạch máu não.
Bất cứ thứ gì nếu ta sử dụng đúng liều lượng thì đều rất tốt cho cơ thể nhưng nếu sử dụng quá nhiểu thì sẽ thành có hại.
Sưu tầm
#suckhoe

Thứ Năm, 11 tháng 1, 2018

KHÔN LỎI



SỰ THÔNG MINH CỦA NGƯỜI TRUNG QUỐC
Thế nào là “thông minh kiểu Trung Quốc”?
Nhiều người Trung Quốc có cùng một suy nghĩ giống nhau, đó là hay cười nhạo người Tây phương ngu ngốc, không hiểu chuyện đời, “não không có nếp nhăn”, và bản thân họ lấy làm tự mãn. Vậy rốt cuộc thông minh theo kiểu người Trung Quốc là như thế nào?
Gần đây, một kênh truyền thông New Zealand đã đăng một bài viết nói về “thông minh kiểu Trung Quốc” và nhận được sự chú ý của đông đảo người sử dụng internet. Tác giả bài viết tự nhận là người Hoa, đã nhận định rằng “thông minh kiểu Trung Quốc” chính là không màng trắng đen hay thị phi, không cần biết thật giả hay đúng sai, có sơ hở liền lách vào, có tiện nghi liền chiếm lấy. “Thông minh kiểu Trung Quốc” chính là không màng chính nghĩa hay tà ác, bất cứ lúc nào cũng có thể vì bảo hộ bản thân mình mà làm trái lương tâm. “Thông minh kiểu Trung Quốc” chính là để cho người khác phải phó xuất và gặp nguy hiểm, còn bản thân mình những gì mười phần có lợi sẽ giành lấy hết. Kỳ thực, “thông minh kiểu Trung Quốc” chính là không nói đến thành tín, ức hiếp người thiện lương, chính là các giá trị đều đã đảo lộn, không xét đến quy tắc…
Nhiều người Việt có người thân là Việt Kiều ở Mỹ, có thể đã nghe câu chuyện về việc hàng hóa sau khi mua ở Mỹ có thể được trả và lấy lại tiền mà không cần phải giải thích lý do. Vì vậy, nhiều người khi chuẩn bị tham dự một sự kiện nào đó, liền đến “mua” một bộ quần áo, sau khi tham dự sự kiện xong rồi, lập tức mang trả lại quần áo để lấy tiền về.
Hệ thống bán hàng ở Mỹ còn có một chính sách đáng chú ý, gọi là Price Match. Với chính sách này, nếu bạn mua một sản phẩm sau đó chứng minh được sản phẩm này bán giá rẻ hơn giá tại cửa hàng nào khác, thì có thể được mua sản phẩm với mức giá tương đương mức giá mà bạn tìm thấy. Do vậy, có một số người, khi đi mua hàng với giá đắt hơn những nơi khác, họ không hề mặc cả, mà lại chọn những màu sắc hay kích cỡ (mà ở các cửa hàng khác không có), sau đó khi tìm được cửa hàng nào có mức giá rẻ hơn thì sẽ mang hóa đơn quay lại nơi mua hàng để được giảm giá.
Những người này dương dương tự đắc với hành vi của bản thân, đi đến đâu cũng tự cho rằng bản thân mình thông minh, thậm chí còn đặt câu hỏi sao những người khác quá “ngu ngốc”, không biết lợi dụng “kẽ hở” này.
Coi việc chiếm tiện nghi của người ta là “thông minh”, coi gian xảo là có “năng lực lớn”… mọi giá trị dường như đều đảo lộn.
Bài viết của tác giả người Hoa trên truyền thông New Zealand còn liên hệ đến tỷ phú Warren Buffett. Rất nhiều nhà đầu tư hỏi về tiêu chí chọn đầu tư cổ phiếu của ông Warren Buffett, và thông thường ông hay nhấn mạnh rằng ông rất coi trọng sự thành tín của giám đốc điều hành công ty, nếu không phải công ty làm ăn chân chính, ông nhất định sẽ không lựa chọn đầu tư. Với ông, lợi nhuận không phải là yếu tố hàng đầu, mà là chữ tín.
Một người Hoa đưa đứa con nhỏ mới 3 tuổi đến Mỹ du lịch và ở tại nhà người thân. Người nhà đã đưa cho người Hoa này một chiếc ghế ngồi ô tô dành cho trẻ nhỏ và nói: “Ở đây quy định trẻ nhỏ khi đi xe nhất định phải dùng loại ghế này, tôi đưa cho anh dùng, nhưng vì là ghế đi mượn, nên anh phải giữ gìn cẩn thận, vì chúng ta sẽ phải trả lại cho người ta.” Hai tuần sau khi không dùng xe ô tô nữa, chiếc ghế này đã được đem đến trả lại cửa hàng. Người bán hàng không hỏi lý do tại sao, chỉ đơn giản là đưa đủ số tiền cho người trả hàng. Người nhà liền tự hào nói: “Các cửa hàng ở Mỹ đều như vậy, nếu mua hàng trong vòng 2 tuần thì đều có thể mang hóa đơn đến và trả lại, do đó chúng tôi thường đến đây ‘mượn’ một số đồ đạc. Nhiều người Đại lục thậm chí còn mượn cả TV. Anh nói xem, người Mỹ có ngốc hay không chứ? Trả lại hàng vô điều kiện đúng là sơ hở quá lớn, vậy mà họ còn chẳng biết điều đó!”
Một năm sau, người Hoa này đến Nhật Bản, một số bạn bè đồng hương ở Nhật đã tiếp đón và dùng ô tô để đi lại. Người Hoa này hỏi: “Tokyo đất chật người đông, có phải là rất khó đỗ xe không?”
Đồng hương trả lời: “Không nghiêm trọng đến như vậy đâu, chính phủ quy định cần có chỗ để xe trước rồi sau đó mới được phép mua xe, vì vậy mà không có nhiều xe như anh nghĩ đâu.”
“Ồ, vậy tức là anh có một bãi đỗ xe riêng sao? Chắc là phải đắt đỏ đến mức cắt cổ có đúng không?”
“Anh nghĩ là ai cũng ngốc giống người Nhật Bản sao! Muốn mua xe thì trước tiên đi thuê một chỗ ở bãi đỗ xe, sau khi mua xe xong thì trả lại chỗ đó, vậy chẳng phải là vấn đề được giải quyết hay sao?”
Hai ngày sau, một số bạn bè người Nhật đến đưa người Hoa này đi chơi, họ đi bộ hoặc là đi bằng tàu điện ngầm. Những người bạn Nhật phân trần rằng: “Tokyo mua xe thì dễ, nhưng tìm chỗ đỗ xe thì không dễ dàng gì. Do đó, anh chịu khó đi tàu điện ngầm vậy nhé.”
Người Hoa này lập tức truyền cho anh ấy cách để giải quyết vấn đề. Không ngờ rằng anh ấy đã không “ngộ đạo” mà còn dửng dưng nói: “Nếu muốn lợi dụng sơ hở, thì có nhiều cách lắm. Ví dụ như mẹ tôi sống ở quê, nếu muốn thì có thể dùng hộ khẩu cũ là mua được xe. Nhưng thực tế thì tôi định cư ở Tokyo, không có chỗ đỗ xe mà lại mua xe, vậy thì những người hàng xóm sẽ nhìn tôi như thế nào? Lái xe đi làm, tôi phải đối diện với đồng nghiệp ra sao? Cấp trên và những người đàng hoàng sẽ không làm như vậy.”
Cơ chế trả lại hàng vô điều kiện ở Mỹ và những quy định đầy lỗ hổng ở Nhật, đều được xây dựng trên cơ sở “tín nhiệm”. Nếu sự “tín nhiệm” sụp đổ, thì xã hội cũng sẽ có thể sụp đổ. Do đó, ở xã hội Tây phương, người ta có thể tha thứ cho các chính trị gia làm sai, nhưng không thể tha thứ cho những chính trị gia nói dối.
Nếu như chúng ta “giả đổi thành thật, thật cũng giả”, mỗi người đều hư hư thực thực, thì toàn xã hội sẽ vận hành trên cơ sở “hoài nghi”. Tư duy ảnh hưởng đến hành vi, mà hành vi của mỗi cá nhân sẽ ảnh hưởng rộng ra đến dịch vụ kinh doanh và vận hành xã hội.
Khi đi tàu điện ngầm tại Rome bạn sẽ phát hiện rằng có máy bán vé nhưng không có soát vé. Chắc hẳn bạn sẽ thấy lạ lắm phải không? Làm thế này làm sao kiểm soát được xem hành khách lên tàu có mua vé hay không? Vận hành tàu điện ngầm thế này chẳng phải sớm muộn gì cũng bị lỗ hay sao?
Đây chính là cách nghĩ quen thuộc của chúng ta, luôn liên tưởng mọi chuyện theo kiểu khôn vặt hoặc vì tham lợi nhỏ cho bản thân mình. Đối với người Ý mà nói, nếu chúng ta hỏi câu hỏi này thì thật kỳ lạ. Đi xe có thể không mua vé chăng? Đi xe làm sao có thể không mua vé cho được? Cách nghĩ, cách tư duy của hai bên quả có sự khác biệt lớn.
Nếu như bạn thực sự muốn biết có thể đi tàu mà không cần mua vé hay không, thì câu trả lời là có thể, hoàn toàn có thể lên tàu đi một vài trạm, nhưng phải đảm bảo không để cho giới quản lý ở Ý biết được, nếu biết họ nhất định sẽ phạt bạn. Và sau này nếu bị phạt nhiều lần, có thể tạo thành tiếng xấu ở nước ngoài, thật sự là cái được không bõ cho cái mất!
Xây dựng tín nhiệm không dễ, nhưng điều này lại thực sự quan trọng! Mức độ tín nhiệm lẫn nhau càng cao, thì quản lý sẽ càng nới lỏng hơn. Nếu như đi đúng đường, thì sẽ không sợ phải đi xa!
(Bạn Sơn Lê gửi qua email cho)



10 giờ · 
LÝ SỰ CỦA MỘT ĐẢNG VIÊN “CÒN ĐẢNG, CÒN MÌNH”
Tối qua mình được vợ chồng người bạn của con mời, đi cùng con đến ăn mừng Tân gia. Anh chị mới xây được cái “đôm” mặt sàn 100m2, 2 tầng và tầng áp mái với 600m2 vườn...
Có hơn chục bạn bè tới dự, trong đó có đến 6 anh và 1 chị là học sinh chuyên toán ở mấy lò Hà Nội, quen thân nhau, rồi cùng được đi du học tại Liên xô, Ba lan, Tiệp khắc vào giữa những năm 1980, rồi ở lại làm ăn, khá thành đạt... Tuy nhiên, họ coi như một thế hệ lỡ làng! Nói sơ như vậy để thấy cuộc tranh luận sắp diễn ra là giữa những người bạn, chân thành, cởi mở, thông minh, có học hành, từng trải...
Câu chuyện bắt đầu khi ngồi vào bàn ăn, anh H. tự giới thiệu, vợ chồng anh ở Việt Nam. Tết này đi du ngoạn sang Bỉ, qua Tiệp, thăm bạn bè, nơi anh từng du học, nay sang ăn mừng nhà mới anh bạn học Chu Văn An ngày xưa... Anh bảo, ở nhà bận lắm, vì làm Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Bí thư đảng ủy của một trường Đại học dân lập... Mình đang định hỏi chuyện về giáo dục, thì một anh bảo, cán bộ ở Việt Nam sang đây, không ai muốn nhắc đến mình là đảng viên, mà ông này khoe mình là bí thư của cái đảng cộng sản (ĐCS) thối nát ấy! Vậy là “tửu nhập, ngôn xuất” suốt cuộc nhậu, một mình anh H. chấp cả hội còn lại. Mình chỉ biết ngồi nghe, chẳng thể nói câu nào. Đêm về nằm nghĩ về cuộc tranh luận, thấy hay hay, chép ra đây đọc cho vui...
H. bảo;
- Ừ thì nó thối nát đấy, nhưng nó đang cầm quyền. Tôi muốn tồn tại thì phải chấp nhận nó, dựa vào nó...
- Nhưng anh là trường dân lập chứ có phải “quốc doanh” của ĐCS đâu mà phải phụ thuộc nó?
- Các anh chả hiểu gì cả. Về đối nội, tôi là Chủ tịch kiêm Bí thư, trước khi đưa ra chủ trương, tôi thông qua Thường vụ đảng ủy, trong đó có 5 thằng, thì tôi nắm chắc 3 thằng... Quyết định của tôi đưa ra là QĐ của tập thể ĐU nhé, các đảng viên phải quán triệt, chỉ đạo quần chúng thực hiện... Các anh có biết chuyện biểu quyết đa số “Bác Hồ quê ở Thanh Hóa” không? Nghệ thuật lãnh đạo tập thể là ở chỗ ấy! Còn đối ngoại, cái đất nước này, cái gì ĐCS không lãnh đạo, Mình là “cơ sở đảng vững mạnh”, trên tin tưởng, còn thằng nào ở dưới, dám chọc ngoáy vào nữa?
- Nhưng cái ĐCS ngày xưa nó còn giương cao ngọn cờ dân tộc, yêu nước, dân theo nó giành chính quyền, kháng chiến thành công, nó còn có lý tưởng CS, dù là ảo vọng đi nữa... Nay ĐCS đã thoái hóa, biến chất thành bọn tư bản “đỏ”, đảng Maphia, nó chỉ là ĐCS giả hiệu thôi...
- Nó là Maphia hay ĐCS giả hiệu hay đảng gì đi nữa, nhưng nó đang lãnh đạo đất nước. Tôi muốn giữ cái nồi cơm của gia đình tôi thì phải lựa theo nó. Tôi chả thích gì nó, cũng chẳng ngu mà trung thành với nó muôn năm; nhưng hiện giờ tôi dựa vào nó để tôi tồn tại, để làm ăn yên ổn... Vậy thôi.
- À, trước kia tôi nghĩ là có 3 loại đảng viên: một là loại ngu tín; hai là loại vụ lợi; ba là loại hèn nhát, biết ĐCS thối nát, nhưng không dám từ bỏ. Nay thêm loại nữa như ông H, thuộc loại đảng viên là để bảo vệ quyền lợi của mình. Như vậy có 4 loại... Nhưng cái đảng này cũng sắp chết rồi!
- Còn lâu nhé! Các bố ở ngoài cứ ảo tưởng! Nhà tôi 4 đời đảng viên, tôi lại đang ở trong đảng, tôi chả hiểu rõ hơn các ông à?
- Nhưng theo quy luật thì triều đại nào rồi cũng suy tàn, làm gì có chuyện ĐCS muôn năm! Liên xô hùng cường và các nước XHCN đông Âu ai ngờ sụp đổ nhanh thế? Các chế độ càng độc tài càng nhanh tự hủy diệt mình. ĐCS độc tài, toàn trị, sao thoát khỏi số phận như mấy tay độc tài châu Phi?
- Theo quy luật, chả có gì tồn tại vĩnh viễn. Trái đất này mà bất ngờ va vào một thiên thạch khổng lồ là tiêu ma. Triều đại nào cũng hưng thịnh rồi suy tàn, nhưng có triều đại phong kiến kéo dài hơn hai trăm năm, có triều đại ngắn ngủi. ĐCS rút được nhiều kinh nghiệm rồi, tinh khôn lắm, không dễ sụp được đâu. Nó cũng không ngu như như bọn độc tài châu Phi, quá trắng trợn, tàn bạo... ĐCS VN khôn lắm, nó thấy dân tình căng, sẽ nới cho một tí; đang bị trói chặt, được cởi nới một tí thấy dễ chịu và hy vọng. Nhưng khi cần, nó lại xiết vào, Nghĩa là nó biết thiên biến vạn hóa, chứ không ngu như bọn độc tài Ga-da- phi, Mu- ba- rắc, Mu- ga- be... Còn nói “muôn năm” là là gieo lòng tin mơ hồ trong tâm lý người ta, chứ sao “muôn năm” được. Cũng như ngày xưa nói “Hoàng thượng vạn tuế”! Đó chỉ là cách tuyên truyền. Món này CS siêu lắm..
- CS chuyên tuyên truyền lừa đảo, dối trá, dùng mưu mô xảo quyệt, cả mưu hèn kế bẩn để tồn tại, không theo những tiêu chuẩn đúng đắn...
- Anh nào, đảng nào làm chính trị mà chẳng thủ đoạn, lừa dối... Có điều dân Âu, Mỹ thì nó thật thà hơn, mức dối trá ít hơn; dân ta quen dối trá, ĐCS càng dối trá siêu hơn. Trong cuộc cạnh tranh, ĐCS mưu mẹo hơn, tinh khôn hơn, dám liều hơn thì nó thắng. Cũng như cờ bạc, thằng nào không lừa bịp; đứa nào ngây thơ, khờ khạo thì thua, mất trắng; thằng nào láu cá hơn thì thắng đậm! Còn tiêu chí, tiêu chuẩn hay chuẩn mực gì gì thì cũng do anh đặt ra mà thôi. Anh có tiêu chuẩn của anh, tôi có tiêu chí của tôi. Anh bao tiêu chí của tôi sai, sao tôi vẫn tồn tại, còn anh thì đổ?
- Nhưng ĐCS hiện nay cầm quyền không do dân bầu cử minh bạch, không đàng hoàng...
- Anh bảo ĐCS không đàng hoàng là anh nghĩ vậy thôi. Nó được ghi trong Điều 4 Hiến pháp đấy chứ. Quốc hội, Hội đồng nhân dân, đều có bầu cử công khai đàng hoàng đấy chứ... Còn cách tổ chức bầu thế nào, đó là mẹo của ĐCS. Putine đấy, nhờ ông ta từng là đảng viên ĐCS, là KGB nên mới vận dụng thông minh, bầu cử lần nào cũng trúng số phiếu cao. Lần sắp tới chắc cũng thắng thôi.
- Nhưng ghi vào Hiến pháp là áp đặt, bầu cử chỉ là hình thức, giả dối, không trung thực...
- Thì tôi đã bảo ĐCS dùng mọi thủ đoạn, không từ thủ đoạn nào, cốt sao có lợi cho mình. Các anh khác không biết dùng thủ đoạn là ngu, thua là phải thôi! Còn trung thực, xin lỗi, chả có thằng nào trung thực! Thằng nào ngu đi kê khai hết tài sản của nó, vì đều bất minh! Những bài phát biểu, diễn văn nó đọc, đâu có phải nó nghĩ như vậy. Tôi cũng thế, khi phát biểu trước các đảng viên, cán bộ, tôi phải nói theo nghị quyết của ĐCS chứ, không thì tôi toi luôn. Nhưng khi tôi làm, thì tôi phải tính xem cái gì có lợi cho tôi, tôi mới làm chứ. Tôi hỏi các anh, có anh nào thấy cái việc có hại cho mình, mất nồi cơm của vợ con mình, mà cứ cắm cổ làm không? Cho nên, chẳng ai nói thật cả đâu. Ai ngu thì cứ tin.
- Tài sản bất minh do tham nhũng cũng như bệnh dối trá đó là do ĐCS độc tài, toàn trị mà ra. Nếu có đa đảng cạnh tranh, tam quyền phân lập, quyền lực được kiểm soát, thì tham nhũng, dối trá sẽ được hạn chế tối đa...
- Tôi đồng ý đa đảng cạnh tranh, tam quyền phân lập, quyền lực được kiểm soát là tốt hơn độc tài... Nhưng bây giờ tôi đang là ĐCS độc quyền lãnh đạo, tôi ngu gì lại đi cho thằng đảng khác cạnh tranh? Thằng lãnh đạo nào chả thích độc quyền, Trump bây giờ cũng muốn được độc quyền lắm chứ, nhưng vì thể chế của Mỹ nên nó chịu. Tôi hỏi, anh đang yêu một cô gái hay đang sở hữu một tài sản, anh có muốn có thằng khác cạnh tranh vào không? Bản chất con người, anh nào cũng tham, cũng thích độc quyền...
- Chẳng qua, ở VN chưa có các đảng và phong trào đối lập nên ĐCS tự tung tự tác vậy thôi. Khi có các chính đảng, các tổ chức chính trị đối lập, họ tập hợp phong trào quần chúng đủ mạnh để cạnh tranh công bằng, minh bạch xem ĐCS còn độc quyền lãnh đạo được không?
- ĐCS VN nó thông minh lắm, dầy dạn kinh nghiệm lắm, nó biết đa đảng cạnh tranh là nguy hiểm, nên ngay từ khi bắt đầu Đổi mới, nó đã giải tán Đảng Dân chủ và Đảng Xã hội VN ngay. Còn sau này, cứ nhân vật nào có máu mặt, tỏ ý đa nguyên, dân chủ là nó vô hiệu hóa ngay, như Trần Xuân Bách, Trần Độ đấy. Võ Nguyên Giáp mấy chục năm cũng phải chịu hèn, nhẫn nhục, không thì nó cũng thịt. Còn bây giờ mấy anh nhãi nhép, lộ ra, nó bóp ngay từ trong trứng... Mấy anh phản biện, phê phán, chẳng qua nó để cho có vẻ dân chủ tí thôi, thích bóp lúc nào thì bóp, chứ đời nào nó để cho có lực lượng đối lập đủ mạnh để cạnh tranh. Các anh đừng có ảo tưởng!
- Chả nhẽ 90 triệu dân cứ cam chịu cho mấy triệu đảng viên nó đè đầu cưỡi cổ mãi hay sao. Toàn dân vùng lên thì...
- Dân vùng lên thì phải có người lãnh đạo. Có ai đủ tin cậy để dân theo? Bên ngoài đối lập không có; bên trong nội bộ, tuy nhiều phe phái đấu đá nhau, nhưng tất cả lại có chung lợi ích. Mất ĐCS, mất chế độ, chế độ khác lên, nó truy tội lại thì chết cả lũ à? Thế là nó lại phải bảo vệ lẫn nhau, bảo về ĐCS chứ...
- Thế chẳng lẽ dân phải dùng súng à?
- Anh có súng, thì ĐCS có nhiều súng hơn, đông quân hơn.
- ĐCS lại có quan thầy Trung cộng lắm người, nhiều súng bảo hộ...
- Không có chuyện đó đâu. Lãnh đạo VN ai cũng biết rõ Tàu, họ luôn cảnh giác. Nhưng người ta chọn bạn, chứ ai chọn được hàng xóm! Đối với Tàu, xưa nay các triều đại phong kiến của ta, dẫu đánh thắng nó, rồi lại phải nhẫn nhục sang triều cống, thần phục. Nay mình cũng phải nhún nhường, đừng làm gì phật lòng ông hàng xóm bá quyền...
- Nói như anh thì Tàu cộng với ĐCS như kẻ hiếp dâm nhưng không cho người ta kêu và tự đắc là không sợ trừng phạt...
- Anh không được phép dùng từ “hiếp dâm” như vậy!.. Anh H. có vẻ nỏi nóng. Mọi người lại giải tỏa căng thẳng bằng cách xuê xoa, thôi thôi, chuyện tào lao cho vui thôi mà. Nào tiếp tục nâng ly...
Mình thấy trên TV đang chiếu trận cầu lông giữa Đan Mạch và Na Uy, môn thể thao mình rất mê mà lại hiếm thấy ở châu Âu, nên rời bàn ăn ra xem TV. Các bạn vẫn tiếp tục ăn uống và câu chuyện sôi nổi trở lại khi bàn về vụ án Thăng, Thanh... Rồi chuyện U23...
Chừng 11 giờ đêm mới tan tiệc. Lúc bắt tay ra về, mình bảo anh H: Lý sự “còn đảng, còn mình” của anh giỏi lắm, dù bất kể đó là đảng gì! Anh cười, bắt tay chặt và bảo: Nhà cháu 4 đời đảng viên cơ mà!
19/2/2018
MVT



Top of Form

Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017

PHAN CHU TRINH


PHAN CHU TRINH
Chủ trương cách mạng [sửa | sửa mã nguồn]
Sau khi cáo quan về quê, Phan Châu Trinh dốc lòng vào công việc cứu nước. Mặc dù rất đau xót trước cảnh thực dân Pháp ngược đãi người Việt Nam, quan điểm của Phan Châu Trinh trước mắt chưa nên đặt nhiệm vụ khôi phục chủ quyền quốc gia, độc lập dân tộc (tức đánh đuổi Pháp), mà nhiệm vụ cấp bách là phải:
·       Khai dân trí: bỏ lối học tầm chương trích cú, mở trường dạy chữ Quốc ngữ cùng kiến thức khoa học thực dụng, bài trừ hủ tục xa hoa.
·       Chấn dân khí: thức tỉnh tinh thần tự lực, tự cường, mọi người giác ngộ được quyền lợi và nghĩa vụ của mình, giải thoát khỏi tư tưởng chuyên chế phong kiến.
·       Hậu dân sinh: phát triển kinh tế, cho dân khai hoang làm vườn, lập hội buôn, sản xuất hàng nội địa hóa...
Cho nên sau khi ông vào Nam ra Bắc, sang Nhật, để trao đổi và tìm hiểu, cuối cùng ông nhất quyết làm cuộc cải cách duy tân cho quốc dân trong nước. Ngoài ra, ông gửi thư cho Toàn quyền Beau ngày 15 tháng 8 năm 1906, chỉ trích chính phủ Pháp không lo mở mang khai hóa cho dân mà chỉ lo thu thuế, do đó dân đã khổ càng khổ hơn. Ông đề nghị chính phủ Đông Dương nên thay đổi thái độ đối với sĩ dân nước Nam, cải tổ mọi chính sách cai trị. Bức thư đã gây tiếng vang lớn trong nhân dân, công khai nói lên tâm trạng bất mãn của dân chúng và khẳng định quyết tâm cải biến hiện trạng của đất nước.
Đối với đường lối hoạt động cứu nước của người bạn thân là Phan Bội Châu (ông gặp Phan Bội Châu vào khoảng tháng 7 năm 1904 và sau đó trở thành đôi bạn thân thiết), Phan Châu Trinh rất hoan nghênh việc bạn và tổ chức của bạn (Duy Tân hội) đã vận động được một số học sinh ra nước ngoài học tập và phổ biến những tài liệu tuyên truyền giáo dục quốc dân trong nước. Song, ông phản đối chủ trương bạo động và tư tưởng bảo hoàng của Phan Bội Châu.[14].
Tôn Quang Phiệt nhận xét về chủ trương của Phan Châu Trinh như sau[15]:
Phan Chu trinh hô hào: Không bạo động, bạo động là chết… Phan Chu Trinh đã muốn thực hiện chương trình khai dân trí, xướng dân quyền của dân mình; dân đã khôn ngoan tiến bộ về mọi mặt, đã biết dùng quyền của mình thì mới có thể độc lập được. Tuy nhiên, cứ lấy tư cách một người thân sĩ chân không mà hô hào cải lương thì làm sao mà được toàn dân hưởng ứng, toàn dân thực hiện được; mà toàn dân không hưởng ứng, không thực hiện, thì cải lương với ai?
Cả hai phái bạo động và cải lương đều thất bại, vì lúc đó nước ta chưa đủ điều kiện chủ quan và khách quan để đuổi được ngoại xâm giành được độc lập. Tuy nhiên, cách mạng võ trang của Phan Bội Châu được người sau noi theo và đã thành công. Các nhà hoạt động cách mạng thường nói “thất bại là mẹ thành công”, trường hợp này rất đúng. Còn chủ trương cải lương của Phan Chu Trinh thì bị thất bại và bị phá sản luôn, sau Phan Chu Trinh những nhà chân chính ái quốc của nước ta không ai đi theo con đường ấy nữa.
Phan Văn Trường (nhà yêu nước cùng thời với Phan Chu Trinh, từng là luật sư Tòa án Paris) viết:
Phan Chu Trinh là một người rất kiên trì, đeo đẳng... Ông vẫn tiếp tục lui tới những nơi làm việc của Bộ Thuộc địa, tìm cách gần gũi những viên chức cao cấp phụ trách về Đông Dương để bày tỏ lòng trung thành của ông, nhưng ông vẫn bị chính quyền Pháp thừa lúc ban hành tình trạng chiến tranh để buộc ông và tôi vào tội có âm mưu chính trị chống lại nước Pháp và tống cả hai vào ngục suốt 11 tháng
Cũng tưởng rằng sau những bài học thấm thía ấy ông Phan Chu Trinh sẽ tỉnh mộng chia tay với tật lạc quan của ông và sẽ vĩnh viễn từ bỏ cái hy vọng được chính quyền thuộc địa chiếu cố thương yêu trở lại. Nhưng sự thật không phải thế. Ông có một thứ triết lý riêng của ông, ông lại vẫn chứng nào tật ấy, làm như chẳng có việc gì xảy ra cả, vẫn tiếp tục lui tới văn phòng Bộ Thuộc địa, vẫn tìm cách gần gũi những người đã bức hại ông...
Ông Phan Chu Trinh rất thông minh, rất dễ mến, rất tốt với bạn bè, nhưng những đức tính nầy không đủ để giúp ông trở thành một nhà cách mạng.[16]
Tuy khâm phục lòng ái quốc của Phan Châu Trinh, nhưng Nguyễn Ái Quốc cho rằng chủ trương cách mạng của Phan Châu Trinh chỉ thích hợp với các nước đã có được độc lập, chứ không thể nào đạt được trong bối cảnh lịch sử Việt Nam khi đó. Phan Châu Trinh đả kích hệ thống quan lại mục nát, tham nhũng và bất lực nhưng không thấy chính sách sử dụng bộ máy quan liêu phong kiến như vậy là bản chất của thực dân Pháp nhằm nô dịch dân chúng thuộc địa. Phan Châu Trinh cố thuyết phục chính phủ thực dân Pháp thay đổi chính sách, cải cách hệ thống quan lại, mở rộng dân chủ và nâng cao dân trí, ý định của ông là khi dân trí nâng cao, tinh thần tự cường tốt thì người dân Việt Nam sẽ mạnh lên, và khi đủ mạnh thì người Việt sẽ quay sang chống lại Pháp để giành độc lập. Nhưng Phan Châu Trinh không thấy được rằng Thực dân Pháp cũng hiểu rất rõ ý định của ông, và không đời nào Pháp lại chấp nhận thi hành những chính sách gây nguy cơ đe dọa đến việc cai trị thuộc địa của họ, nên sự thuyết phục của Phan Châu Trinh sẽ không thể nào thành công. Phan Châu Trinh nhìn thấy sự thành công của Minh Trị duy tân tại Nhật Bản, nhưng ông bỏ qua thực tế rằng cuộc cải cách ở Nhật Bản được tiến hành khi họ vẫn duy trì được nền độc lập và có Thiên hoàng làm lãnh tụ, còn Việt Nam thì đã trở thành thuộc địa gần 30 năm và cũng chẳng có ai đủ khả năng làm lãnh tụ cải cách (vua Nguyễn đã bị Pháp khống chế chặt chẽ). Vì những lẽ đó, Nguyễn Ái Quốc cho rằng:
"Cụ Phan Châu Trinh chỉ yêu cầu người Pháp thực hiện cải lương, đó là sai lầm chẳng khác gì đến xin giặc rủ lòng thương"[17]
Về sau, việc Phan Châu Trinh bị mật thám Pháp bắt giam năm 1914 và bị cấm về nước cho tới cuối đời, sự nghiệp vận động cách mạng của ông cũng chấm dứt. Ông để lại nhiều bài diễn thuyết thể hiện tư tưởng yêu nước, nhưng về thành tựu chính trị thì ông chưa đạt được gì. Sự thất bại của Phan Châu Trinh đã chứng minh những nhận định của Nguyễn Ái Quốc là xác đáng[17].
...xin có lời khuyên với đồng bào chỉ nên trông cậy ở chính mình, chớ vọng ngoại vì vọng ngoại ắt là chết. Hãy coi trọng nền hòa bình của đất nước nếu chúng ta không muốn mua lấy cái chết. Những sự giải thoát của chúng ta là nằm chủ yếu trong sự học hành, mở mang trí tuệ.[18]
Phan Bội Châu là người rất có chí khí, có nghị lực, nhẫn nhục, dám làm; có điều tin vào thì không chịu bỏ, dẫu có sấm sét cũng không đổi. Nay sỹ phu khắp nước chưa ai có thể ví với ông ấy. Tiếc thay học thuật không rành, thời thế không rõ, thích dùng quyền thuật, tự dối mình dối người, ngoan cố không đổi. Lớn lời không ai bì, hãm quốc dân vào đất chết, cam chịu tiếng ác mà không tự biết. Tuy nhiên ông ấy vừa hiêu hiêu tự cho là người yêu quốc dân, từ nay về sau ông ấy càng hăng hái nói ra...
Chủ nghĩa phục thù cực đoan mà Phan Bội Châu chủ trương thật là hết sức sai lầm, chỉ hãm quốc dân vào chỗ chết, không hợp thời thế, không sát với lý luận... Bởi vì ông ấy là người đại biểu cho thói quen trên lịch sử ngàn năm của dân tộc nước Nam. Không biết chân tướng của người nước Nam, xem ông ấy thì biết được. Dân nước Nam rất giàu tính bài ngoại, thì bài ngoại của ông ấy đến chỗ cực đoan. Người nước Nam rất thích dựa người ngoài, ông ấy lại ỷ ngoại đến chỗ cực đoan. Dân Nam rất thiếu tính tự lập, ông ấy lại càng hơn nữa. Tính chất, trình độ của ông ấy đều cùng hợp với tính chất, trình độ của quốc dân. Cho nên nhân chỗ hơn chỗ kém của quốc dân mà lợi dụng; đó là điều mà thầy thuốc gọi là thuật tắc nhân tắc dụng.
Cho nên điều mà ông ấy lo, là quốc dân oán nước Pháp không sâu. Những sách ông ấy viết ra, không bàn thời thế, không nói lợi hại, dựa vào chỗ không mà biên soạn, tự dối mình, dối người. Nói tóm lại, đều là kêu gọi lòng thù ghét của quốc dân mà thôi. Đợi đến khi lòng thù ghét đã sâu, phản loạn nổi lên bốn phía, ông ấy mới nhân đó mà vào, để thỏa cái lòng phá hoại. Không phải là không biết cách mệnh không thể làm, nhưng lợi dụng cái ngu của dân - tức tính bài ngoại, không làm thì không chịu. Không phải là không biết Nhật Bản chẳng làm gì được, nhưng lợi dụng cái yếu của dân - tức tính ỷ ngoại, không làm thì không chịu. Mà quốc dân sở dĩ mù quáng nghe theo chạy theo, đến chết chưa tỉnh, ấy là vì tính chất gần nhau, cho nên thâm nhập khá sâu....Đó là ý kiến và thủ đoạn của Phan Bội Châu mà thôi. Cho nên người không biết ông ấy thì bảo đó là người hết sức ngu lầm, chứ không biết ông ấy lợi dụng cái ngu của quốc dân để khoe trí mình, lợi dụng chỗ kém của quốc dân để làm rõ cái hay của mình. Than ôi! Không biết cái ngu cái kém mà làm thì cũng có thể thứ cho. Biết cái ngu, cái kém, cái không địch lại mà cứ muốn lợi dụng để thực hành chí mình thì ta không biết ông ấy đã cư xử theo cách nào.



(Đoạn gạch chân là do tôi gạch để các bạn chú ý.)
          Theo ý Phan Chu Trinh thì cái xấu (mà ông gọi là “cái ngu”) thứ nhất của dân ta là “tính bài ngoại”, và bạn ông, Phan Bội Châu, đã kêu gọi “lòng thù ghét của quốc dân”. Còn cái “ngu” thứ hai là ỷ lại vào sự cứu giúp của nước ngoài.
____

 Nếu cụ Phan Chu Trinh nhận định đúng thì thói "hay thù ghét” là một trong mấy tính ngu của dân ta. Chẳng trách suốt lịch sử cách mạng nước ta, người ta luôn kích động “căm thù”. Từ 1930, Xô-viết Nghệ Tĩnh đề ra khẩu hiệu : Trí Phú Điạ Hào, đào tận  gốc, trốc tận rễ ! Nghe đã thấy lạnh người rồi. Một loạt hồi ký về CCRĐ thuật lại cách “trả thù” địa chủ, cường hào thật man rợ và độc ác. Người ta chết rồi, nhưng cũng vẫn lấy chân đạp đầu người ta xuống cho bõ ghét rồi mới xúc đất vùi lên. Các bạn thử nhớ lại những câu hát : “Quyết phen này trả mối thù chung...” (lời ca khúc DIỆT PHÁT XÍT cua Nguyễn Đình Thi, “Giết, giết tơi bời, ta tô cho thắm Ba Vì ơi” (lời một ca khúc về Sông Đà của nhạc sĩ nào, tôi không nhớ...) rồi “Vực nào sâu bằng chí căm thù..” (hành khúc HÒ KÉO PHÁO của Hoàng Vân), vân vân và vân vân... Có thể kể ra hàng vạn, thậm chí hàng triệu lời kêu gọi : “căm thù”, “trả thù”, “hờn căm” ... trong các tác phẩm văn học thơ ca và âm nhạc của chúng ta suốt gần một thế kỷ qua. Và không phải chỉ gần đây mà trước kia cũng đã từng thế, không hề kém chút nào : Vua Gia Long xử tử anh em, con cháu mấy vua Tây Sơn chưa đủ, còn xiềng xương sọ của họ giam vào ngục... Ôi, sao con người độc ác với nhau đến thế. Nỗi căm thù sao mà ghê gớm và dai dẳng thế... Phải chăng đấy là do ảnh hưởng văn hóa Trung Hoa ? Tôi cho rằng có phần như thế, nhưng bản thân dân ta đã thế từ trước rồi. Truyện dân gian TẤM CÁM, có ảnh hưởng văn hóa Hán đâu mà ta thấy để trả thù, Tấm đã đem thi thể Cám “làm thành mắm” đem biếu bà dì ghẻ[i]...Bà ăn đến gần hết mới thấy đầu lâu con gái bà trong ấy. Sự trả thù của Tấm khủng khiếp không. Còn gần đây thì một anh bạn thân của tôi, hôm tôi đến thăm vào sau đợt ném bom miền Bắc của Không quân Hoa Kỳ năm 1972, thấy một dòng chữ sơn rất to ngay trên cánh cửa ngoài của anh ấy : “Mối thù giặc Mỹ đời đời kiếp kiếp không bao giờ quên !” Có nghĩa không còn đường nào dành cho hòa giải, hòa hợp !

 

Thứ Bảy, 7 tháng 10, 2017

Xứ Đoài mây trắng bay..: Người tài cũng cần gặp thời mới thành công?

Xứ Đoài mây trắng bay..



Nếu muốn chiêm niệm về xã hội Việt Nam, chúng ta có thể tìm đọc tác phẩm của GS Hannah ARENDT  v thể chế mà bà gọi là toàn trị - totalitarism, một cỗ máy chà đạp con người vận hành có hơi khác với những dạng thức như độc tài - dictatorship, gia đình trị - despotism, hay suy tôn lãnh đạo - tyranny. Dù rằng có thể bắt đầu từ một chế độ độc đảng hay một xã hội chỉ cho phép duy nhất một hệ tư tưởng tồn tại, nhưng khi đã cắm rễ và phát triển, thì cỗ máy này nhanh chóng biến dạng thành một dạng thức chính trị hoàn toàn khác, diệt trừ toàn bộ hệ thống chính trị, luật lệ và xã hội hiện có, xóa xổ ngay chính đảng phái và tư tưởng đã tạo dựng ra nó. Giai cấp đã bị lợi dụng để biến thành một đám đông có sức mạnh còn hơn cơ chế đảng phái, chuyển quyền lực từ quân đội sang cảnh sát, và vận hành với hệ giá trị cực đoạn đến nỗi không còn cơ cấu xã hội nào có thể chịu đựng nổi (Hannah Arendt 1979, Nguồn gốc của Toàn trị). '

Những người nông dân bình thường chỉ vì miếng mồi quả thực mà sẵn sàng bịa chuyện để cấu xé một ai đó, rồi bất ngờ bị đồng bọn cắn xé để giành giật tiếp. Sự cướp phá được bảo vệ bằng hệ tư tưởng đã bị biến thái qua nhiều cấp độ truyền đạt, cùng bạo lực mạo danh cách mạng, như cảnh lão Kền giật chiếc xe đạp cũ hỏng: “cái này là của ông bà nông dân chúng tao” (NMMT tr.157). Kẻ cướp được quyền lực bảo vệ để cầm chiếc cân công lý, còn người bị cướp lại bị đẩy vào thể dân oan bị lột sạch từ tài sản cho đến phẩm giá làm người: “mượn vàng của người khác đem bán để đong thóc nộp cho các ông lại bị chính các ông kết tội, hỏi còn uất ức nào hơn không hả trời?” (NMMT tr.161). Nhưng họ còn biết kêu ai nữa chứ, khi mọi trật tự trong xã hội đã bị đảo lộn hết, đến chị em ruột còn không dám nói chuyện với nhau dù chỉ một câu chào hỏi. “Sót ơi, dù bà có là bần nông hay cố nông thì bà bần cố với ông bà nông dân, còn với con bà đừng có thế, dù sao bà vẫn là em ruột của con, con thương, con nhớ bà lắm” (NMMT tr.178). Cải cách ruộng đất từ lâu đã chính thức bị coi là sai, người lãnh đạo cao nhất của thể chế đã xin lỗi, nhưng không ai dám nhận lãnh trách nhiệm và sửa sai cho cái xã hội đã bị cảnh cái ruộng đất làm đảo lộn và nát nhừ. Cỗ máy toàn trị không tha ngay cả chính những người đã có công tạo ra nó thời ban đầu, không chút chần chừ gán ghép họ vào một diện đối tượng nào đó để cướp sạch quả thực, theo một qui mô ngày càng kinh khủng khiếp hơn trước. Quả thực ngày hôm nay là số tiền hàng chục hay thậm chí hàng ngàn tỉ, thể hiện qua cái giá phải chi để mua chức, cái nhà cái xe để thể hiện, hay món nợ quốc tế mà người dân đen cùng con cháu họ sẽ phải trả.

Thứ Ba, 19 tháng 9, 2017

TODOROV




Tzvetan Todorov : Je dirais que l’humanisme a intégré plusieurs composantes, et l’une de ces composantes est très clairement apparentée à l’idée libérale. Mais il a également absorbé, et a plus qu’absorbé, il s’est parfois confondu avec ce que nous appelons en France l’idée républicaine. Ces deux ingrédients (républicain et libéral), sans être strictement en contradiction, ne coïncident pas entre eux. C’est souvent le versant républicain qui l’a emporté. On peut dire qu’au XIX ème siècle, c’est plus l’héritage républicain de Rousseau auteur du Contrat Social qui s’est imposé, alors que la lignée libérale qui a été portée par Tocqueville est restée dans la marge.  Notamment aussi parce qu’à partir du milieu du siècle, dans le socialisme, ce qui l’a préfiguré et ce qui l’a représenté, l’idée libérale était mise entre parenthèses.
          Il est important de souligner que ces deux héritages républicain et libéral ne sont en réalité pas incompatibles. Et le moment le plus intéressant de leur conjonction est l’œuvre théorique et la pensée de Benjamin Constant. D’une certaine manière, on peut dire que l’oeuvre de Constant en matière de philosophie politique se présente comme une tentative de synthèse de ces deux traditions. Dans le début de son livre intitulé Principes de politique, il commence par admettre le grand principe de Rousseau selon lequel le pouvoir se trouve entre les mains du peuple, et que c’est uniquement ce pouvoir là, la souveraineté populaire, qui constitue un pouvoir légitime. Jusque là, il est parfaitement rousseauiste. Mais, ajoute-t-il, à ce premier principe de politique, -nous pourrions dire premier principe de la démocratie libérale-, il faut absolument en ajouter un second, à savoir que l’individu, l’être humain, doit disposer d’un espace sur lequel personne n’a le droit d’empiéter. Non seulement un pouvoir absolu d’origine divine ou traditionnelle tel que le pouvoir royal en France avant la Révolution, mais aussi un pouvoir qui, lui, provient du peuple, provient de cette souveraineté du peuple. La souveraineté du peuple à son tour s’arrête devant une frontière, celle qui protège la liberté de l’individu. Et je dirais que ce sont ces deux grands principes, ces deux grands courants qui nourrissent toute démocratie, ces deux grandes idées qui du reste peuvent être subsumées dans une idée unique, qui est celle de l’autonomie telle que l’entend Kant, telle que l’entend la philosophie des Lumières. C’est à la fois l’autonomie de la collectivité (la collectivité n’a pas à suivre un ordre qui lui est imposé du dehors, soit d’une tradition ou d’une interprétation des représentants d’une révélation venue d’en haut, en particulier les prêtres, -donc refus de l’hétéronomie sur le plan proprement politique-), mais aussi l’autonomie de l’individu qui, comme le disait Kant, doit accéder à l’état de majorité et décider par lui-même et non pas parce qu’il adhère à un groupe.

                                                                   ***

          Ces deux exigences ne sont donc pas contradictoires parce qu’elles proviennent de la même source, mais à un moment donné, chacune de ces deux exigences pose une limite à l’autre. L’individu doit acquérir une autonomie, mais cette autonomie est limitée par l’intérêt général. La  communauté doit pouvoir exercer une volonté qu’en principe rien ne limite, mais en fait, elle est limitée par plusieurs choses et notamment par ce territoire réservé à l’individu. Et Constant, dans son célèbre texte sur la liberté des anciens et la liberté des modernes, qui est en fait un chapitre de Principes de politique, donne le nom de « liberté des anciens » et de « liberté des modernes » à ces deux grand principes. La « liberté des anciens », c’est, dit-il, le droit de participer, c’est le fait que nous tous participons du pouvoir qui est exercé dans un pays, dans un Etat. La « liberté des modernes », c’est comme disait Isaiah Berlin « freedom from », la liberté de ne pas faire certaines choses, le fait que personne ne puisse nous obliger à obéir à des lois injustes. C’est par là un espace de liberté. Constant, en quelque sorte, absorbe et boit le lait de Rousseau mais aussi celui de Montesquieu, avec l’idée de l’équilibre des pouvoirs et de la modération, qui est une idée de préservation des libertés. Constant montre que les deux peuvent être vécues en commun. Je dirais que l’œuvre de Constant constitue un grand moment de l’histoire de la pensée politique française : Il est libéral, ce qui veut dire à l’époque qu’il est de gauche, et en même temps, dans la pensée de Constant, il y a une polémique très intéressante, une contestation des saint-simoniens, qui sont les précurseurs du socialisme, et qui vont devenir la gauche quelques générations plus tard. Constant montre que leurs idées, avec leur esprit de soumission de l’individu, sont liberticides. 

Thứ Bảy, 2 tháng 9, 2017

CỤ QUỲNH KHÓC CỤ VĨNH





                                               Khóc Nguyn Văn Vĩnh

Va mi nghe tin vi git mình
Thôi thôi thôi cũng kiếp phôi sinh
Trăm năm sự nghip bàn tay trng
By thước tang bng nm cỏ xanh
Sng li như tôi là sng nhc
Chếđi như Bác chết làvinh
Sui vàng Bác có dư dòng l
Khóc hộ cho tôi ni bt bình.