MẤY ĐOẠN VĂN THÚ VỊ
(trích trong “NHÂN DÂN LÀ NHỮNG AI” trong Blog ĐÀO HIẾU)
(trích trong “NHÂN DÂN LÀ NHỮNG AI” trong Blog ĐÀO HIẾU)
DOẠN TRÍCH THỨ NHẤT
… Cách đây gần hai mươi năm, có lần một anh bạn thân
bỗng nhiên hỏi tôi: "Theo mày thì từ “nhân dân” dịch ra tiếng Anh là
gì?”
-“PEOPLE”, tôi đáp.
-Mày ngu thật. Tao không ngờ mày ngu thế. Mày học môn gì cũng giỏi, ngoại ngữ cũng giỏi, nhưng nhận thức về xã hội ngu thật…
Anh bạn tôi làm một thôi một hồi. Tôi ngạc nhiên đến mức không phản ứng gì.Một lúc sau tôi mới nói:
- Nhưng đây là chuyện ngữ nghĩa. Chuyện tra từ điển. Tao tra thì thấy từ “people” nó ghi là “nhân dân” hoặc là “người”…”
- Thế thì mày mới ngu. Mà bây giờ thì tao nghi ngờ cả
khả năng ngoại ngữ của mày nữa. Nghĩa của một từ không thể tra từ điển mà đã
hiểu đúng được. Phải xem thực tế người ta dùng như thế nào.”
Tôi im lặng lắng nghe.
Vậy theo mày trong tiếng Việt, người ta thường dùng từ “nhân dân” với nghĩa gì? Anh bạn tôi hỏi tiếp.
- Thì có hai nghĩa chính. Một là tập hợp mọi người trong một quốc gia, tức là gần như đồng nghĩa với từ “dân tộc”. Hai là tập hợp những người không nằm trong guồng máy thống trị. Nhưng người ta hay dùng với nghĩa thứ hai hơn, và thường gọi tắt là “DÂN”.
- Tạm được. Mày nói khá đúng đấy. Người ta hay dùng
từ “dân” thay cho “nhân dân”, và ngụ ý đó là tất cả những người không có chức
quyền. Như vậy, chỉ riêng việc dùng từ này đã cho thấy người ta chia xã hội
thành hai loại. Dân và vua quan…
- Thì ở đâu mà chẳng thế. Dân và vua quan. Thống trị và bị trị. Có nhà nước là có sự phân biệt đó. Chẳng lẽ bên Mỹ không có?…
- Khoan hãy bàn bên Mỹ. Nói chuyện ở ta đã. Chính vì có sự phân biệt vua quan với dân, mà vua quan nếu không được dân nuôi hoặc thậm chí bị dân chống lại thì chết, nên người ta phải làm cái gọi là “dân vận”, thực chất là lừa phỉnh dân. Bọn đó làm ra vẻ chính họ mới là người đem lại quyền lợi cho dân. Vì thế nên mới có cụm từ “chăm lo cho dân”. Đây là cụm từ khốn nạn nhất trên đời…”
- ?…”
- Không biết người khác thế nào, mày thế nào, chứ tao thì tao “éo” cần thằng nào chăm lo cho tao. Tao muốn ăn, mặc, chi tiêu cho mọi nhu cầu bằng những đồng tiền do tao làm ra, do tao bỏ công sức ra mà có. Kể cả người ta chăm lo cho tao thật, tao cũng đếch cần và không muốn. Ăn của kẻ khác thật, đã là nỗi nhục. Đằng này lại còn mang tiếng được chăm lo nhưng thực chất là phải è cổ ra nuôi cái bọn “chăm lo” cho mình. Nhục chồng lên nhục… Khổ và nhục. Khi đã thừa nhận, dù là tự giác hay miễn cưỡng, là mình đang chịu ơn người khác, nhất là kẻ cầm quyền, thì nó bảo gì cũng phải nghe theo. Chống lại là chết.”
- Thì biết thế, nhưng làm gì được?
- Làm gì thì chẳng làm gì được. Thế nên tao chỉ ước giá mà đất nước này cắt ra được một khoảnh riêng cho những người không cần ai chăm lo, thì tao sẽ là thằng đầu tiên đến đó ở. Còn ai muốn được “các bác ấy” chăm lo thì cứ ở lại với các bác ấy. Các bác ấy thương dân lắm. Bác Y, bác Z gì đó đã nói rồi: “Cái gì có lợi cho dân thì các đồng chí làm. Cái gì có hại cho dân, các đồng chí đừng làm.” Xúc động quá còn gì! Mày chắc cũng ở lại theo các bác suốt đời?
Anh bạn tôi nói và nhìn xoáy vào mắt tôi với vẻ giễu cợt.
Im lặng một lúc, rồi tôi nói:
- Nhưng quay lại chuyện ngữ nghĩa, tao thấy trong từ điển nó cũng ghi từ “people” có một nghĩa là “thần dân”, “những người không có chức quyền” đấy chứ.”
- Đúng thế. Nhưng đó không phải là cái nghĩa chính. Vấn đề là người ta hay dùng với nghĩa nào. Tao đọc sách báo tiếng Anh, của bọn Anh, bọn Mỹ, nghe các phát biểu của bọn tổng thống, thủ tướng các nước đó, rồi xem phim, vân vân, chẳng bao giờ thấy xuất hiện cụm từ “chăm lo cho dân”, không bao giờ thấy tổng thống Mỹ nói với các quan chức Nhà Trắng “Các ông phải chăm lo cho dân.” Còn khi một quan chức nói: “phấn đấu vì nhân dân Mỹ” thì cái cụm từ “nhân dân Mỹ” này, “the American people” hay đơn giản là “the American”, ngụ ý toàn bộ những người có quốc tịch Hoa Kỳ, bất kể họ có chức tước hay không. Vì vậy, khi ông Clinton nói làm việc gì đó vì nhân dân Mỹ, ông ấy cũng ngụ ý là chính ông ấy và các quan chức Nhà Trắng cũng được hưởng thành quả.
Đấy, khác nhau ở chỗ ấy. Tổng thống làm việc vì mọi người và vì chính mình, nên ông ta nhiệt tình. Còn ở ta, các bác ấy chỉ chăm lo cho dân, tức là dân thường thôi, bản thân mình chẳng được hưởng lợi lộc gì, nên lâu lâu rồi các bác ấy cũng mệt, thỉnh thoảng lại phải giấu giấu giếm giếm “đánh quả” cho mình. Rồi đến lúc hoạt động chính là giấu giấu giếm giếm… Cho nên vì “phục vụ nhân dân” mà các bác ấy mới suy thoái đạo đức…
***
SÁT THỦ, GÁI ĐIẾM VÀ ĐĨ ĐỰC
(trích
trong LẠC DƯỜNG của ĐÀO HIẾU
…Tôi gọi:
-Này Dã Nhân! Thầy hãy lắng nghe:
Những ngọn núi đứng im ngàn năm
Đã chết vì buồn thảm
Mặt trăng vật vờ trên không
Nhàm chán những vòng quay ảm đạm
*
Mặt đất chằn chịt dấu chân
Bị dày xéo bởi ngàn năm binh lửa
Những cơn hồng thủy và bão trời
Lột da mặt đất
*
Những bầy đàn người
Với chày đá và xương thú rừng
Với tên tẩm thuốc độc
Săn đuổi nhau trong rừng
Đập đầu trước cửa hang
Giành nhau một ngọn lửa
*
Giữa đàn người lầm than
Tuyệt vọng trên chiến địa
Nổi lên những cánh tay bốc lửa
Hạng Vũ, Bạch Khởi, Tần Thủy Hoàng
Vơ vét những thây người
Xây đắp cơ đồ muôn thuở.
*
Những cuộc thập tự chinh thời Trung cổ.
Trận cuồng phong trên yên ngựa
“Giết tất cả những ai cao trên thắt lưng”
Vứt xác người ra thảo nguyên mênh mông
Chiếm đoạt gia súc và đàn bà
Lùa vào cái miệng đầy máu
của Thành Cát Tư Hãn.
Thầy hãy bình luận đi.
-Ta đang buồn ngủ.
-Tại sao?
-Vì ngươi chỉ nói được một nửa. Sao không thấy Hitler, Mao Trạch Đông, Napoléon, Pôl Pốt, Staline, Truman, Nixon, Bush? Chúng nó cũng là những sát thủ.
-Tôi để dành cho thầy.
-Ta mệt mỏi. Ta ỉa vào chúng nó, mặc dù bọn sử gia viết sách dạy lũ con nít rằng những thằng chó chết ấy là anh hùng.
-Thế thầy phủ nhận anh hùng sao?
-Không phủ nhận. Vì vẫn có anh hùng. Đó là những người chết ngoài mặt trận.
-Nhưng Lê Lợi, Quang Trung, Trần Hưng Đạo… chẳng phải anh hùng sao?
-Khi đánh ngoại xâm thì họ là anh hùng, nhưng khi dành lại đất nước thì họ là những ông chủ. Họ coi đất nước là chiến lợi phẩm, dân tộc là bọn gia nô, đàn bà con gái là những món đồ chơi xác thịt. Chẳng lẽ phải gọi họ là anh hùng sao?
-Nhưng cũng có những minh quân, những nhà lãnh đạo
yêu dân như con. Chẳng hạn như Nghiêu, Thuấn, như vua Vũ bên
Tàu, như Gandhi bên Ấn Độ, như Nelson Mandela…
-Ngươi không nhớ TRANG TỬ nói gì
về Nghiêu, Thuấn sao? Ở chương thứ 7 của TẠP THIÊN, ngài đã
mượn lời Đạo Chích để mắng Khổng Tử : "Thời Thần Nông, dân chúng sống thanh
thản, người và thiên nhiên, người và cầm thú hòa thuận nhau, không ai hại ai,
không ai tranh giành ai. Nhưng tới thời Hoàng Đế rồi Nghiêu, Thuấn, đặt ra
quan chức, mưu cầu lợi lộc, gây ra chiến tranh, tang thương khắp nơi.
Kẻ mạnh hiếp kẻ yếu, nước lớn hiếp nước nhỏ. Đủ thấy bọn
vua chúa, quan lại có ra gì, chỉ toàn một bọn gây loạn mà thôi. Vậy mà ông
lại muốn ta chạy theo bắt chước cái bọn trâu ngựa ấy sao? Bấy lâu nay ông
đã dùng xảo ngôn và hành vi giả dối để mê hoặc bọn vua chúa trong
thiên hạ để cầu danh cầu lợi, mong được vinh hoa phú quý. Đó chẳng
phải là hành vi trộm cướp sao? Tại sao thiên hạ không gọi ông là
“kẻ cướp” mà lại gọi ta là Đạo Chích?
Xưa nay, để nói về một thời đại thanh bình
người ta thường đem Nghiêu, Thuấn ra so sánh, nhưng đọc Nam Hoa Kinh ta thấy
thời ấy cũng đầy những bọn sâu bọ. Còn Gandhi, ông ta là một anh hùng chứ.
Vì ông ta đã chết cho nhân dân mà trên mình chỉ có một cái khố bằng
vải thô.
-Vậy anh hùng là gì?
-Kẻ nào đem lại hạnh phúc cho quần chúng, kẻ ấy là anh hùng. Ta muốn nói tới những nghệ sĩ tài năng, những nhà khoa học, những nhà phát minh, những giáo sư bác sĩ, những nhà kinh tế…
-Các chính khách không có tên trong danh sách của
thầy sao?
-Hầu hết là bọn ăn chặn, bọn trộm cướp và bọn nói
dối. Mặt của chúng rất dày. Sao gọi là anh hùng được.
-Nhưng thưa thầy, nếu không có chính quyền thì…
-Trước đây ta đã từng dạy ngươi những thứ đó.
Ngươi quên rồi sao? Tự cổ chí kim, từ Đông sang Tây…lúc nào
chính quyền cũng vừa là bạn của dân, vừa là kẻ thù của dân.Là bạn dân vì họ tổ chức xã hội, xây
dựng bệnh viện trường học, đường sá… Là bạn dân vì họ trấn áp tội phạm
(mặc dù họ là tội phạm đầu sỏ!). Không có chính quyền, xã hội
sẽ loạn.Nhưng chính quyền cũng là kẻ thù của nhân
dân vì chúng ăn chặn tiền của nhân dân từ những công trình, chúng cấu kết
với bọn tài phiệt trong và ngoài nước chiếm đoạt tài nguyên quốc gia, chúng bóc
lột sức lao động của công nhân, nông dân, trí thức…chúng sống đời vương
giả trên sự nghèo đói lầm than của quần chúng, chúng gây chiến tranh
làm hàng triệu người chết, gây tang tóc cho nhiều dân tộc, nhiều
thế hệ chỉ vì tham vọng cá nhân, vì quyền lợi đảng phái, và có
khi chỉ vì một người đàn bà.
Chúng là người bạn bất đắc dĩ của nhân
dân nhưng chúng là kẻ thù truyền kiếp của mọi dân tộc. Chúng ăn những
bữa tiệc thịnh soạn và chúng chia cho dân những vụn bánh mì.
Vì thế ta muốn khuyên lớp trẻ: Các bạn đang
sống trong một thời đại lừa đảo, giả dối, độc ác và rỗng tuếch. Phải tỉnh
táo. Phải hiểu rằng những thứ như công lý, nhân quyền, độc lập, dân chủ,
tự do, bình đẳng, truyền thống, dân tộc…toàn là đồ giả, toàn là
mớ bầy nhầy được bơm silicôn cho phồng lên và trét đầy son phấn. Chúng nó
tiếp thị những từ hoa mỹ đó để trang điểm cho
chế độ của chúng nó. Thực tế trên mặt đất này không
hề có những thứ đó đâu. Đừng tin. Hãy khạc nhổ vào
chúng, ỉa vào chúng, đạp chúng dưới gót giày và hất vào lỗ cống.
Bọn cầm quyền thực tế là lũ đĩ đực, là lũ gái
điếm chuyên nghiệp. Còn những gái điếm đang hành nghề trên đường phố,
trong khách sạn, trong các ổ mại dâm chỉ là đám dân nghèo bất
đắt dĩ, những kẻ bất hạnh bị xô vào hoàn cảnh. Họ ỉa vào những
thứ hoa mỹ ấy, họ chỉ cần cơm, áo. Và thuốc để chữa
bệnh giang mai, bệnh lậu, bệnh AIDS…
Tôi hỏi Dã Nhân:
-Nhưng liệu lớp trẻ chúng có nghe thầy
không? Dường như chúng không quan tâm đến những điều mà tôi và thầy hằng
bức xúc. Chúng đang cuồng lên vì điện thoại di động, đang say mê giới tính,
đang chụp giựt ái tình, chúng mặc xác tham nhũng, mặc xác chiến tranh,
mặc xác khủng bố, mặc xác nhân quyền…ai làm gì mặc kệ, chúng chỉ biết
ôm nhau trong công viên, trong vũ trường, trong toa-lét.. còn những công nhân
viên chức thì chỉ nghĩ đến đồng lương, đến cái ghế của mình.
Họ không biết, không nghe, không thấy.
Kể cả những anh thợ hồ, những phu
xích lô, những gái điếm, những trẻ bụi đời, những người thất nghiệp… cũng
dửng dưng với tất cả. Họ cúi mặt sống. Họ im lặng nằm co
trong ổ chuột của mình. Họ âm thầm nhai miếng cơm chan mồ hôi
nước mắt và chẳng bao giờ nghĩ: tại sao? phải làm gì?
Dã Nhân cười ha hả:
-Thì đó chính là sự đầu hàng tập thể mà ta từng nói với ngươi. Đó chính là cách họ “sống chung với lũ”, sống chung với trộm cướp.
-Vậy thì chúng ta viết cuốn sách này để làm gì?
-Để bảo họ đừng đầu hàng. Để bảo
họ tố cáo. Và đó là cách duy nhất để nhân dân có
thể xác lập cái “nhân quyền” của mình. Nhân quyền không phải là thứ
được ghi trong hiến pháp, cũng không phải là thứ mà nhân dân phải xếp hàng
để chờ ban phát. Nhân dân phải tự khẳng định nhân quyền của mình
bằng sự tố cáo, vạch mặt, bóc trần những dối trá, đập vỡ những huyền
thoại. Đó là thứ NHÂN QUYỀN duy nhất có thật trên cõi đời này.